Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1681. -

Chuong 1681. -Chuong 1681. -
Mat Mat cười: "Đúng vậy!"
Thanh Xuyên hỏi: "Chị thì sao, công việc cuộc sống đều rất tốt chứ?"
Mạt Mạt nhướng mày: "Em cũng không nhìn thấy hay sao? Chị đương nhiên tốt rồi."
Thanh Xuyên cũng cười theo, chị gái là người thông minh như vậy, đương nhiên sống tốt, cậu ấy à, quan tâm dư thừa rồi.
Trước kia Mạt Mạt và Thanh Xuyên cũng hàn huyên một chút, nhưng điện thoại đường dài đắt, cũng không tán gẫu được nhiều, hiện tại hai chị em có thời gian, mở miệng là không muốn dừng lại.
Mãi cho đến khi Trang Triều Dương gọi ăn cơm, cuộc nói chuyện phiếm mới kết thúc, giọng điệu của Thanh Xuyên vô cùng khoa trương, nhìn một bàn đồ ăn: "Anh rể, anh thật lợi hại, em thật sự bội phục anh đó, em học nhiều năm như vậy, cũng chỉ biết nấu mấy món ăn thường ngày."
Trang Triều Dương ghé sát vào Thanh Xuyên: "Đừng có châm chọc nữa, mau ngồi xuống nếm thử tài nấu nướng của anh."
Thanh Xuyên ai lên một tiếng, cầm đũa gap mấy thứ mình thích, ăn mà lông mày cũng giãn ra, dựng thẳng ngón tay cái: "Anh rể, lợi hại."
Trang Triều Dương rót rượu cho Thanh Xuyên: "Ăn ngon thì ăn nhiều vào." Thanh Xuyên vội vàng chặn chai rượu lại: "Anh rể, tửu lượng của em không tốt, em không quen uống rượu trắng."
Trang Triều Dương kéo Thanh Xuyên sang: "Hôm nay không có người ngoài, say cũng không sao, hiếm khi gặp mặt nên vui, uống hai chén."
Thanh Xuyên liều mình với quân tử: "Vậy được, hôm nay em uống hai chén."
Trang Triều Dương ai lên một tiếng: "Vậy mới phải, uống trước rồi nói, cạn một chén."
Thanh Xuyên cũng dứt khoát, gạn chén.
Mạt Mạt cười híp mắt nhìn, Thanh Xuyên thuộc kiểu uống rượu là đỏ mặt, mới vào bụng, mặt đã lên màu rồi.
Đều nói uống rượu đỏ mặt là người dễ kết bạn, kỳ thật không phải vậy, chỉ là mỗi người có thân thể khác biệt, có người qua gan, có người qua thận thôi.
Quả thật Thanh Xuyên không thể uống, Trang Triêu Dương cũng không rót rượu, ăn đồ ăn trước, nhưng mới uống vài chén, Thanh Xuyên đã không thắng được sức hút của rượu, cuối cùng uống nhiều quá.
Trang Triều Dương giống như người không có việc gì, đỡ Thanh Xuyên lên lầu nghỉ ngơi.
Hôm nay chị dâu Tôn không ở đây, Mạt Mạt thu dọn nhà bếp, Thất Cân tự đi học bài, Mạt Mạt lên lầu, Trang Triều Dương đã thay quần áo lau mặt cho Thanh Xuyên, vừa về phòng ngủ. Mat Mạt xoa bóp cánh tay Trang Triêu Dương: "Hôm nay anh vất vả rồi."
Trang Triều Dương hưởng thụ sự xoa bóp của vợ: "Không vất vả, hôm nay anh rất vui, thằng nhóc Thanh Xuyên này có tiên đồ."
Mạt Mạt dùng chút lực, trong giọng nói cũng là sự kiêu ngạo: "Đám nhỏ nhà chúng ta cũng có tiền đồ."
Trang Triều Dương gật đầu: "Đúng, cũng có tiền đồ."
Trang Triều Dương nhớ con trai cả rồi, trước kia còn có thể nhìn thấy thằng nhóc nghịch ngợm Tùng Nhân, bây giờ nửa năm mới gặp một lần, thật sự nhớ vô cùng, bọn nhỏ trong nhà đều là người ưu tú, ngẫm lại trên mặt lại phát sáng.
Trang Triều Dương hi vọng rất lớn vào Tùng Nhân, bởi vì Tùng Nhân có thể tiếp quản nghề nghiệp của anh, đối với An An, Trang Triều Dương cũng không muốn cưỡng cầu, đương nhiên, nếu như làm bác sĩ quân y thì tốt hơn.
Cuối cùng là Thất Cân, đứa nhỏ nhất, trước mắt cũng không nhìn ra được gì, Trang Triều Dương cũng nghĩ thoáng, bọn sau này bọn nhỏ phát triển, anh cũng không có ý định tham dự.
Trang Triều Dương nghĩ đi nghĩ lại, thoải mái ngủ thiếp đi, Mạt Mạt nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, mới phát hiện người ngủ rồi, Mạt Mạt đắp chăn mỏng cho Trang Triều Dương, tự mình nằm ở một bên, rất nhanh đã vào giấc ngủ. Buổi tối An An và Me Me trở vê, lại náo nhiệt.
Thanh Xuyên bận rộn nhiều việc, ngày hôm sau đã rời đi, chị dâu Tôn trở về âm thầm thấy đáng tiếc, đây chính là du học sinh, vẫn là có bản lĩnh, chỉ nhìn thôi cũng được.
Mạt Mạt cười: "Vẫn còn cơ hội."
Bây giờ chị dâu Tôn đã biết đến chữ ký rồi, bảo Mạt Mạt nhất định phải ký một tấm: "Tôi nhất định phải treo lên, hy vọng con gái tôi cũng có thể du học nước ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận