Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1635. -

Chương 1635. -Chương 1635. -
Lần này mẹ đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, không hề còn ôm hy vọng đối với cha nữa, đồng ý rời khỏi thủ đô.
Lý Vinh Sinh không biết ai, đã coi Liên Mạt Mạt như chị gái, cậu ấy đã dự định xong rồi, chờ sau này sẽ trả lại gấp bội.
Mạt Mạt cảm thấy quyết định của Lý Vinh Sinh là đúng: "Được, tôi giúp cậu tìm, chừng nào thì cậu trở vê."
Lý Vinh Sinh: "Còn cần nửa tháng nữa, phải chờ cho da thịt liền lại một chút, tránh cho chưa liền lại bị nhiễm trùng."
"Được, tôi biết rồi, cậu về thì gọi điện thoại cho tôi trước một tuần."
Lý Vinh Sinh nói: "Được."
Mạt Mạt cúp điện thoại, đã nghĩ xong địa chỉ, căn nhà ban đầu của Đại Mỹ, cô ấy đã vào ở nhà mới, nhưng căn nhà ban đầu vẫn luôn kiểm soát chưa cho thuê.
Mặc dù cách trường học xa một chút, nhưng cơ sở hạ tầng ở lân cận đầy đủ, dù sao Lý Vinh Sinh cũng phải ở trường học, nghỉ thì đi về là được rồi.
Về phần tiền thuê nhà, Mạt Mạt tin rằng trong tay Lý Vinh Sinh nhất định còn tiền, đừng thấy Lý Vinh Sinh còn nhỏ nhưng là đứa có tính toán trước, Mạt Mạt tin rằng Lý Vinh Sinh nhất định có thể nuôi sống bản thân.
Về nhà muộn, Mạt Mạt cầm theo canh xương hầm đến bệnh viện, Tôn Nhuy đã tỉnh, thấy Mạt Mạt đến: "Bụng tôi đang rỗng không đây!"
Mạt Mạt hỏi trợ lý: "Xì hơi chưa?"
Em gái trợ lý cười: "Đã xì hơi rồi, bác sĩ nói có thể ăn chút thức ăn lỏng, uống chút canh."
Mạt Mạt đưa canh xương hầm cho em gái trợ lý: "Uống chút canh đi, cháo gạo thì đợi sáng mai lại ăn."
Tôn Nhuy vẫn rất yếu ớt: "Vâng."
Mạt Mạt cũng không cho Tôn Nhuy uống nhiều canh xương hầm, Tôn Nhuy còn trẻ, xì hơi sớm, tiêu hóa cũng tốt, nhưng cũng không thể uống nhiều, uống một chút là được rồi.
Tôn Nhuy cũng biết tự lượng, uống non nửa bát là không uống nữa, Mạt Mạt cũng không có mang đi nhiều.
Mạt Mạt đợi Tôn Nhuy uống xong, mang theo cốc giữ nhiệt: "Ngày mai chị dâu Tôn đến đưa cơm."
Ánh mắt Tôn Nhuy sầm lại, ừ một tiếng.
Mạt Mạt gật đầu rồi đi, cuối năm rồi, cô lại bắt đầu bận rộn.
Mạt Mạt về nhà ăn mì, nhìn thời gian, giờ này Đại Mỹ còn chưa về nhà! Còn đang ở cửa hàng, Mat Mạt gọi điện thoại tới có thể tìm được Đại Mỹ.
Giọng của Đại Mỹ vô cùng lớn, Mạt Mạt còn có thể nghe thấy tiếng người ầm ï, buôn bán đông khách đây!
Mạt Mạt nói: "Là tôi, tôi nhớ là cô còn một căn nhà lúc mới tới đây vẫn luôn để không, bên chỗ tôi có người muốn thuê nhà, hỏi cô một chút, có cho thuê hay không"
Đại Mỹ không hề nghĩ ngợi: "Người cô quen thì tôi cho thuê."
Mạt Mạt nghe mà trong lòng cảm thấy thoả đáng, Đại Mỹ như này là tín nhiệm côi!
Đại Mỹ không cho người ngoài thuê, chỉ là vì không muốn khiến cho căn nhà đang tốt đẹp lại thành mất hết dáng vẻ, dù sao cũng không thiếu tiền, nên chưa cho thuê.
Mạt Mạt: "Vậy tôi thay Lý Vinh Sinh cám ơn cô, phải rồi, tiền thuê nhà tính thế nào?"
Đại Mỹ ngừng một lát: "Mạt Mạt, Lý Vinh Sinh là ai?"
Mạt Mạt hiểu rõ ý tứ của Đại Mỹ, Mạt Mạt nói: "Một người bạn nhỏ, tiền thuê nhà như bình thường là được, không cần đặc biệt chăm sóc."
Đại Mỹ cười: "Vậy được, tôi hiểu rồi, vậy tôi cứ dựa theo bình thường, bên chỗ chúng tôi cũng coi như là khu đô thị, tiền thuê nhà đắt một chút, nhất là căn nhà của tôi không nhỏ, như này mỗi tháng 80 đồng, bao điện nước."
Giá cả của Đại Mỹ rất hợp lý, nhất là đồ dùng trong nhà Đại Mỹ đều có sẵn: "Được."
Đại Mỹ rất bận, Mạt Mạt cũng cúp điện thoại. Thời gian trôi qua rất nhanh, mắt thấy cũng sắp đến đêm Giáng sinh, trước đây không có ai chú ý đến đêm giáng sinh, lễ Giáng Sinh, hai năm này ngược lại là ra đời và phát triển ở trường học.
Nhất là trường học có nhiều học sinh Hoa kiều, năm ngoái trường học của An An chỉ có lẻ te mấy học sinh đi đón đêm giáng sinh, năm nay đã có thêm.
Năm ngoái An An đã nhận được hoa quả, An An ở trường học rất được hoan nghênh, năm ngoái nhận được hai túi, đáng tiếc An An không chuẩn bị.
Năm nay An An nhất định phải chuẩn bị.
Mạt Mạt cũng không đọc sách nữa, nghe bọn nhỏ thảo luận về đêm giáng sinh, cũng tỉnh táo tinh thần, thật là hoài niệm, trong tương lai cô cũng chưa từng thiếu đêm giáng sinh nào.
Mạt Mạt cũng tham gia vào: "Ngày mai sẽ là đêm Giáng sinh rồi, thời gian còn sớm, đi thôi, mẹ dẫn các con đi mua ít giấy bóng."
An An sửng sốt: "Mẹ, mua giấy bóng làm gì?"
Mạt Mạt đã mặc quần áo xong: "Đi thôi, đi về là biết."
Mấy đứa An An nhìn thoáng qua nhau, ồ một tiếng, mặc quần áo xong rồi đi theo.
Mạt Mạt lái xe đến cửa hàng vật dụng hàng ngày, có thể mua được một ít giấy đủ màu sắc, cũng may tìm được một giấy mỏng có hoa, Mạt Mạt lại đến cửa hàng bán đồ kết hôn, mua một ít hoa nghệ thuật.
Cuối cùng lại mua hoa quả, quả cam, chuối tiêu, trời đã tối, lúc này mới trở vê nhà.
Mat Mạt về nhà tìm cây kéo ra, cắt tờ giấy thành hình vuông có thể bọc được quả táo tobé, Mạt Mạt ở trong ánh mắt tò mò của bọn nhỏ, cầm một quả táo đặt vào trong giấy, không đặt ở giữa, để lại một mặt lớn hơn một chút, sau đó khép giấy lại, lại buộc kết hợp với hoa nghệ thuật sắc màu lên.
Mạt Mạt cầm táo đã bọc xong: "Bây giờ quả táo nhìn đẹp không?”
Mấy đứa An An mắt sáng lấp lánh: "Đẹp mắt."
Mê Mễ là bé gái, đối với những gì đẹp đều thích: "Thì ra còn có thể thần kỳ như vậy, mẹ nuôi, mẹ quá lợi hại rồi."
Mạt Mạt cầm táo cười: "Tặng táo là hy vọng bình an, như vậy nếu như tặng quả cam thì sao?"
An An là đứa thông minh: "Hy vọng thành công?"
Mạt Mạt cười đúng: "Vậy cả hai thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận