Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 522. Lừa bịp 2

Chương 522. Lừa bịp 2Chương 522. Lừa bịp 2
Mạt Mạt không hiểu, giả bộ như vậy là có ý gì, Tôn Nhuy nằm trên giường, đỡ trán muốn ngồi dậy, dậy mấy lần cũng không dậy được, nhíu mày, ai u một tiếng.
Mạt Mạt vẫn luôn nhìn Tôn Nhuy diễn, không hổ là lính văn nghệ, biểu diễn thật đúng chỗ, nếu không phải Thanh Nhân nói Tôn Nhuy không việc gì, cô cũng nghĩ là Tôn Nhuy bị chấn động não ấy chứ.
Tôn Nhuy ngại ngùng nói: "Em không dậy nổi, chị Mat Mạt, chị sẽ không trách em chứ!"
Mạt Mạt: "Cô có dậy hay không cũng không sao, tôi cũng không dài dòng, chỉ mấy câu mà thôi."
Tôn Nhuy nhìn về phía Thanh Nhân, cúi thấp đầu: "Thanh Nhân không muốn chịu trách nhiệm với em đúng không? Ai u, đầu em đau quá."
Thanh Nhân trợn trắng mắt, cậu rất ghét phụ nữ hay làm bộ, vẫn là đồ ngốc nhà cậu tốt.
Mạt Mạt: "Tôn Nhuy, cô nhất định phải vu vạ cho Thanh Nhân?”
Tôn Nhuy cúi đầu, không lên tiếng, coi như là chấp nhận, bây giờ cô ta không có nơi nào để đi, trong trung đoàn cũng không có người nào để ý đến cô ta, cô ta nhất định phải nắm lấy Thanh Nhân, cô ta cũng không muốn tiếp tục đói bụng nữa.
Mạt Mạt nhìn Tôn Nhuy chằm chằm: "Hôm Quốc Khánh phía đông rừng cây và rừng cây tùng ở cửa lớn quân khu, hai nơi này, cô có nhớ không?”
Tôn Nhuy bỗng nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Mạt Mạt.
Mạt Mạt nhàn nhạt nhìn phản ứng của Tôn Nhuy: "Xem ra là cô vẫn nhớ, tôi nói rõ ràng cho cô biết, mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì, nhà họ Liên chúng tôi sẽ không chấp nhận cô."
Tôn Nhuy nắm chặt chăn, trong đầu ong ong rung động, Liên Mạt Mạt biết hết, cô biết hết.
Mạt Mạt đứng lên: "Tiền thuốc men của cô đã thanh toán rồi, sau này đừng có ý đồ với Thanh Nhân, đã nghe rõ chưa?”
Tôn Nhuy cắn môi, hít vào một hơi, cô ta sợ Mạt Mạt sẽ truyền ra ngoài, bây giờ cô ta không thể xuất ngũ: "Em biết rồi."
Mạt Mạt ừ một tiếng, kéo Thanh Nhân quay người rời đi.
Thanh Nhân ra khỏi phòng bệnh, vẫn luôn ở trong trạng thái mông lung bức bách: "Chị, rốt cuộc Tôn Nhuy đã làm gì mà để chị phát hiện vậy?"
Mạt Mạt thấy tất cả mọi người đang nhìn cô, nói: "Về nhà rồi nói."
Thanh Nhân nói: "Được."
Về đến nhà, Mạt Mạt mới nói: "Chuyện Tôn Nhuy và Cảnh Lượng là thật, hôm Quốc Khánh..."
Mạt Mạt kể xong, mọi người hiểu rõ ngọn nguồn, Khởi Hàng nói: "Người như Cảnh Lượng không xứng đáng ở trong quân đồn, nên tố cáo ông ta." Thanh Nhân nói tiếp: "Nói cậu kích động cậu còn không thừa nhận, việc đã qua lâu như vậy rồi, chúng ta lại không có bằng chứng, dựa vào cái miệng à?"
Mạt Mạt nói: "Còn có Ngô Giai Giai vì Cảnh Lượng mà làm chứng, sẽ không điều tra được cái gì."
Trang Triều Dương: "Bởi vì tuyết lớn, thẩm tra hàng năm bị đẩy về sau, anh thấy nên thẩm tra nhất cũng là Cảnh Lượng, việc này giao cho anh."
Mạt Mạt hỏi: "Có thể thẩm tra ra được không?"
Trang Triều Dương nói: "Trong tay Cảnh Lượng nhất định không sạch sẽ."
Mạt Mạt nói: "Nếu như thật sự có thể thẩm tra Cảnh Lượng thì tốt rồi."
Trang Trieu Dương nói: "Ngày mai anh nói với Đổng Hàng một tiếng, để anh ta về nhà nói lại với Dương Diệp, chuyện này Dương Diệp đưa ra thẩm tra là tốt nhất."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Thanh Nhân xoa bụng: "Chị, buổi trưa bọn em chưa ăn cơm, đói bụng rồi."
Thanh Nhân nhắc tới như vậy, bụng Khởi Hàng cũng kêu lên ục ục.
Mạt Mạt đứng dậy: "Buổi trưa còn lại bánh và canh, chị hâm nóng cho hai đứa, hai đứa ăn lót dạ trước, chờ buổi tối rồi ăn ngon."
Trang Triều Dương đỡ Mạt Mạt, trừng mắt với Thanh Nhân: "Hai đứa tự mình làm đi." Thanh Nhân rất có mặt đứng dậy: "Chị, chị nghỉ ngơi đi, bọn em tự làm."
Mạt Mạt: "Vậy được, bánh bột ngô ở bát trong tủ ấy"
Trang Triều Dương kéo Mat Mat về phòng, Khởi Hàng làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói với Thanh Nhân: "Cậu út bây giờ càng ngày càng không chào đón chúng ta."
Thanh Nhân: "Nói như vậy hình như trước kia tôi cũng thấy qua."
Khởi Hàng: ".. Có thể không nói lời thật lòng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận