Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 626. Thật biết cách chơi 2

Chương 626. Thật biết cách chơi 2Chương 626. Thật biết cách chơi 2
Thật biết cách chơi 2
Vân Kiến nói: "Em cũng không nghĩ tới, là Tùng Nhân nhìn thấy đuôi cá khẽ cử động nên bọn em mới thả xuống nước, không được mấy phút nó liền bắt đầu tỉnh lại."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, hôm nay Thanh Nghĩa không trở về, xem ra phải đợi đến ngày mai mới về. Mạt Mạt lấy ra con cá đã chết: "Buổi trưa làm món cá hầm có được không?"
Tùng Nhân thích ăn cá, nhảy dựng lên: "Dạ được dạ được"
Mạt Mạt đuổi Tùng Nhân ra ngoài chơi để cô chuẩn bị nấu cơm trưa.
Buổi trưa Trang Triều Dương trở về, ngồi ở trước bàn, lần đầu tiên hưởng thụ sự phục vụ của con trai, nhìn đôi đũa Tùng Nhân đưa tới, anh không nhận lấy mà hỏi: "Nói đi, con lại gây họa gì?"
Tùng Nhân nhìn thoáng qua ba, yên lặng cất đũa thả xuống, cầm lấy cái bát nhỏ của mình: "Mẹ, ăn cơm thôi."
Trang Triều Dương: "..."
Hình như anh quá mẫn cảm rồi thì phải.
Mạt Mạt kể lại chuyện buổi sáng, Trang Triều Dương ngồi trên ghế, kéo tay vợ: "Tay em có đau không." Mat Mat mở lòng bàn tay ra: "Lúc đầu thì có hơi đau một chút, nhưng bây giờ thì không còn đau nữa rồi. Anh không thấy đâu, hôm nay em đè Liên Thu Hoa ra mà đánh, sảng khoái vô cùng."
Trang Triều Dương thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía Tùng Nhân đang ngoan ngoãn ngồi đó. Thì ra đánh người còn có thể lập uy được, Trang Triều Dương tự hỏi, lần sau tìm Liên Thanh Bách luận bàn có phải có thể mang theo Tùng Nhân đi không? Càng nghĩ Trang Triều Dương càng cảm thấy khả thi.
Mạt Mạt thấy ánh mắt Trang Triều Dương lấp lóe, vừa nhìn đã biết không có chủ ý gì tốt.
Ăn xong dọn bàn, Tùng Nhân từ trước đến giờ chưa bao giờ đưa tay, hôm nay lại chủ động giúp đỡ dọn bàn. Trang Triều Dương nhận lấy chén trong tay Tùng Nhân, Tùng Nhân nghe lời như vậy, thật đúng là không quen lắm, bây giờ anh đã hơi nhớ Tùng Nhân thường xuyên nghịch ngợm phá phách rồi.
Trang Triều Dương trở về bộ đội, buổi sáng Mạt Mạt phải chở bọn nhỏ đi rất mệt mỏi, buổi trưa lại nóng, hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, Mạt Mạt ôm Tùng Nhân lên: "Mẹ muốn ngủ một lát, con ngủ với mẹ được không?”
Ánh mắt Tùng Nhân nhìn chằm chằm tay Mạt Mạt, vốn muốn lắc đầu, cuối cùng lại gật đầu: "Dạ được."
Mạt Mạt nằm xuống, ôm Tùng Nhân. Tùng Nhân giống như cái gối ôm bằng thịt béo múp míp, ôm vào cực kỳ dễ chịu, Tùng Nhân sợ nóng nên liên tục lắc lắc mông, Mat Mat chỉ có thể buông ra.
Mạt Mạt thật sự rất mệt mỏi, nằm một lát liền ngủ thiếp đi. Tùng Nhân nằm không được, xoay tới lật lui rồi lại thở dài như ông cụ non, thật cẩn thận đi vào trong phòng khách. Mẹ ngủ rồi, trong nhà không có khán giả, cậu có muốn nghịch cũng không nghịch nổi.
Ánh mắt Tùng Nhân nhìn về phía cửa, liền đi tới đó, cửa đã bị khóa, chỉ sợ cậu lén chạy xuống lầu.
Lúc ấy Tùng Nhân mới hai tuổi, Mạt Mạt dọn dẹp trong phòng. Lúc cô từ phòng ngủ đi ra đã không thấy con đâu hết, trước cửa có một cái ghế nhỏ, cửa chính mở ra. Thì ra là Tùng Nhân cầm băng ghế bắt chước người lớn mở cửa, dọa Mạt Mạt hết hồn hết vía chạy thẳng ra ngoài, lúc đó Tùng Nhân đã xuống hai bậc thang.
Từ đó, Mạt Mạt có thói quen khóa cửa, hơn nữa còn là khóa chặt.
Tùng Nhân vươn ngón tay muốn chạm tới ổ khóa, nhìn bàn tay mập mạp của mình rồi lại nghĩ đến tay mẹ, nuốt nước bọt, rụt tay lại, ngoan ngoãn trở về phòng, kiễng mũi chân trèo lên giường, thở dài, đến khi nào mẹ mới ngủ dậy đây?
Hơn một giờ chiêu, Mạt Mạt vẫn chưa tỉnh, Tùng Nhân đã lấy chăn trên giường chơi tháo chỉ. Cậu ngồi trên chăn, cần mẫn chuyên chú làm công việc tháo chỉ, ánh mắt nhìn cái chăn mẹ đang đắp lên người, bò đến bên chân mẹ, tiếp tục tháo.
Mạt Mạt bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô xoa trán ngôi dậy rồi lập tức choáng váng. Cái chăn đã bị tháo ra hết, trên người Tùng Nhân quấn vải, đang lăn lộn trong đống vải chơi đùa.
Mạt Mạt phải hít sâu mấy lần mới kìm nén được ý định đánh Tùng Nhân một trận, Tùng Nhân lại nghịch rất vui vẻ: "Mẹ, mẹ, mẹ xem, chơi vui lắm."
Gân xanh trên trán Mạt Mạt đều phồng lên, nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ cảm thấy đánh con sẽ càng vui hơn đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận