Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1597. -

Chương 1597. -Chương 1597. -
Mạt Mạt hất cằm: "Anh không có cách nào so với Triều Dương, Triều Dương nhà em không phải vô cùng bận rộn, chỉ cần được nghỉ, sẽ cố gắng hết sức bớt thời gian giúp em và con."
Thanh Bách cảm thấy anh ấy không nên nhắc tới Trang Triều Dương, buồn rầu nói: "Chức vụ của anh bận hơn so với cậu ấy."
Mạt Mạt đồng ý với điểm này, anh cả quả thực bận hơn so với Triều Dương: "Anh còn chưa nói làm sao lại được nghỉ?"
Thanh Bách: "Anh bị đau dạ dày, để cho anh nghỉ ngơi bồi dưỡng cho tốt."
Mạt Mạt trừng mắt với anh cả, hoá ra tất cả sự quan tâm của cô đều chỉ là đánh rắm à, mỗi lần gặp mặt đều nhắc tới, anh cả căn bản không nghe lọt vào tai, vốn dĩ dạ dày đã không tốt, bây giờ nghiêm trọng rồi, nên mới trực tiếp được nghỉ, có thể thấy được bệnh đau dạ dày đã nghiêm trọng đến mức nào rồi.
Hai mắt Mạt Mạt có hơi đỏ lên, tình cảm của cô đối với anh cả rất sâu nặng, khi còn bé anh cả vẫn luôn chăm sóc cô, cho đến khi cô lập gia đình, anh cả cũng ở bên cạnh, vẫn chăm sóc cô như cũ, vừa nghĩ tới anh cả phải chịu tội, trong lòng cô đã buồn bã.
Thanh Bách chết lặng, hai người cộng lại đã là người sắp hơn bảy mươi tuổi, em gái lại sắp khóc, Thanh Bách vội nói: "Đừng buồn, anh không sao, bác sĩ nói, chỉ cần sau này chăm sóc tốt, sẽ không dễ phát bệnh."
Vẻ mặt Mạt Mạt thể hiện có quỷ với tin anh, khiến cho Liên Thanh Bách nghẹn hết sức, Liên Thanh Bách: "..."
Trên đường trở về thành phố, Mạt Mạt tức giận, không định lại nói chuyện với anh cả nữa, dự định xong rồi, trở vê tự mình đi hỏi bác sĩ một chút.
Liên Thanh Bách sờ lên mũi, tự biết đuối lý, chỉ có thể đàng hoàng lái xe.
Đến đại viện, Mạt Mạt bế Thất Cân vào nhà, Liên Thanh Bách xách hành lý đi sau lưng.
Miêu Tình thấy dáng vẻ thận trọng của con trai cả, thầm mắng một câu đáng đời, ai bảo con trai cả coi lời mọi người căn dặn làm cái rắm, nên bị trừng trị.
Mạt Mạt vào nhà, nhìn cái vali: "Mẹ, đã cất hết rồi ạt"
Miêu Tình: "Đúng vậy, mẹ còn mở ra ăn, con gái mẹ thật lợi hại, ăn ngon."
Trên mặt Mạt Mạt cuối cùng cũng có nét vui cười: "Ăn ngon thì đợi sau này con lại làm, lần này cũng không làm nhiều, sợ hỏng, ăn trước đã."
Miêu Tình cũng không muốn khiến cho con gái vất vả, con gái bận rộn chuyện của công ty đã rất mệt mỏi: "Không cần, mẹ muốn ăn, tự mình làm là được rồi."
Mạt Mạt kéo hành lý sang, mở vali, lấy ra tôm khô và con mực đã đóng gói sẵn: "Vốn dĩ con còn muốn mua chút hoa quả, nhưng nghĩ đến thủ đô có nên không mua nữa, cầm đến chút tôm khô, nấu canh xào rau ăn đều được."
Miêu Tình là đầu bếp trong nhà, cười híp mắt nhận lấy tôm khô: "Cái này ngon, lần trước con gửi qua bưu điện tới, mẹ còn không nỡ ăn."
Mạt Mạt lấy hết hải sản ra, đóng hành lý lại: "Mẹ, mẹ đừng tiếc, hết thì nói với con, con gửi thêm cho mẹ qua bưu điện."
Miêu Tình xua tay: "Vậy thì không được, cả một năm con gửi không ít đồ qua bưu điện, mẹ cũng không có mặt dày như anh cả con."
Thanh Bách đau khổ, tại sao lại bảo anh ấy mặt dày, da mặt anh ấy cũng mỏng mà, biết mẹ già là giận chó đánh mèo, cũng chỉ có thể bóp mũi mà nhận.
Mỗi lần Mạt Mạt gửi đồ qua bưu điện, phần lớn đều là gửi cho anh cả, Thanh Nhân và Thanh Nghĩa cũng không cần Mạt Mạt quan tâm.
Bởi vì có ở thì mỗi lần trở về vận chuyển hàng hóa, đều sẽ tiện thể mà chở về một ít, Thanh Nghĩa chia thẳng cho Thanh Nhân.
Lần này Mạt Mạt mang về phần lớn là cho nhà anh cả, một phần nhỏ là cho nhà Trang Triều Lộ.
Mạt Mạt và mẹ nói chuyện, đi đến nhà Trang Triều Lộ một chuyến, trở về ăn cơm trưa.
Buổi chiều, Mạt Mạt kéo Thanh Bách đến bệnh viện, nghe thấy lời bác sĩ nói chắc chắn, Mạt Mạt mới yên tâm.
Sắc mặt của Mạt Mạt tốt hơn nhiều: "Anh cả, sau này nhất định phải chú ý, chứ đừng đợi lúc già rồi phải chịu khổ."
Thanh Bách còn thiếu nước thề: "Lần này nhất định anh sẽ nhớ lâu, được chưa!"
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Vậy còn tạm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận