Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1229. Khó khăn 1

Chương 1229. Khó khăn 1Chương 1229. Khó khăn 1
Khó khăn 1
Đó chính là tổn thương tình cảm, chỉ có tổn thương tình cảm mới có thể thay đổi hoàn toàn một con người như thế.
Trong ấn tượng của Ngô Ảnh, vợ của sư đoàn trưởng rất xinh đẹp, ngoài ra không còn ấn tượng gì khác, nhưng hôm nay cô ấy không dám nhìn vào mắt Liên Mạt Mạt.
Liên Mạt Mạt chỉ quan sát biểu tình của cô ấy một chút thôi mà giống như nhìn thấu rất nhiều chuyện của cô ấy, cô ấy cảm thấy mình giống như bị người ta nhìn thấu.
Mạt Mạt biết đủ là thôi, nếu tiếp tục nhìn nữa, Ngô Ảnh sẽ cảm thấy phản cảm.
Cô cũng không muốn chọc giận Ngô Ảnh. Nếu Ngô Ảnh rời đi, nỗ lực của Trang Triều Dương sẽ uổng phí, muốn tìm lại người cũng sẽ rất khó khăn.
Khởi Hàng quay lại rất nhanh, đầu vẫn cứ rũ xuống. Khởi Hàng vô lực nằm trên giường trống, miệng lẩm bẩm: "Xong rồi, lần này nhất định cậu út sẽ giết cháu mất thôi."
Mạt Mạt cảm thấy giết còn nhẹ, nói không chừng sẽ dỡ thành tám khối.
Mặc dù Mạt Mạt không hỏi về công việc của Trang Triều Dương, nhưng từ hành động của Trang Triều Dương cũng có thể nhìn ra, Trang Triều Dương hy vọng có thể có đột phá trong truyen thông. Khó khăn lắm kỹ thuật viên mới tới, đang chuẩn bị làm một trận lớn, kết quả thì hay rồi, mấy tháng tới chỉ có thể đứng nhìn, đổi lại là ai thì trong lòng cũng đều gấp gáp.
Thanh Nghĩa vỗ vỗ vai Khởi Hàng: "Đừng tự hù dọa mình nữa, không sao đâu, chuyện gì xảy ra cũng có nguyên do cả, anh rể sẽ không giết chết cậu đâu!"
Khởi Hàng: "... Cậu có thể đừng lúc nào cũng nhắc tới từ chết được không? Trái tim tôi không chịu nổi đâu."
Mạt Mạt thấy Khởi Hàng vẫn còn thời gian đấu khẩu với Thanh Nghĩa, xem ra Trang Triều Dương cũng không hù dọa cậu ta quá nhiều. Dù sao thì Khởi Hàng cũng đã được tôi luyện lâu như vậy, cũng đã là người gần ba mươi tuổi rồi, có sợ Trang Triều Dương thì cũng không giống như trước kia nữa."
Nhất là hai năm nay, hình tượng người cha hiền của Trang Triều Dương trong nhà đều biết, cũng bù lại một phần hình tượng lạnh lùng trước kia của Trang Triều Dương.
Mạt Mạt xen vào: "Khởi Hàng, mợ có mang một ít thức ăn, mọi người mau ăn đi."
Khởi Hàng như được sống lại, cậu ta thật sự đói bụng rồi.
Mạt Mạt lấy hộp giữ nhiệt ra, rót ra một chén canh đưa cho Ngô Ảnh: "Uống đi, không có đầu mỡ đâu, ngon lắm, để cho em bồi bổ."
Ngô Ảnh cắn môi: "Không cần, em không đói lãm”
Mạt Mạt thấy đầu ngón tay Ngô Ảnh giật giật, hiểu rõ: "Tối nay chị ở chỗ này chăm sóc cho em, cứ yên tâm uống đi!"
Ngô Ảnh khẽ sửng sốt, sau đó nhận lấy chén canh: "Cám ơn!”
Khuôn mặt Khởi Hàng đột nhiên đỏ lên, lễ ra cậu ta không nên nghe lén, cũng nghĩ những điều không nên nghĩ.
Mạt Mạt suýt chút nữa phải lau mắt mà nhìn Khởi Hàng, người không biết xấu hổ như vậy mà cũng có ngày đỏ mặt ư, thật sự là trời đổ mưa đỏ.
Mạt Mạt nhịn không được nhìn về Ngô Ảnh, ôi, hôm qua vừa mới nói sẽ bị vả mặt, cái vả mặt này có phải đến quá nhanh rồi không.
Mạt Mạt lẳng lặng ngồi nhìn Khởi Hàng. Khởi Hàng vừa ăn vừa lén nhìn Ngô Ảnh.
Mạt Mạt cuối cùng cũng giật giật khóe miệng, đây là duyên phận sao? Nhân duyên Khởi Hàng đã đến rồi à?
Mạt Mạt cảm thấy Khởi Hàng chính là tự tìm ngược, cũng là đáng đời, trước đây cậu ta đắc tội không ít cô gái ở quân khu Dương Thành như vậy, lần này Khởi Hàng lại muốn theo đuổi người ta, Mạt Mạt thật sự không quá lạc quan cho lắm.
Nhất là sau khi biết Ngô Ảnh bị tổn thương tình cảm, Ngô Ảnh trở nên lạnh lùng đến tận xương tủy, đời này rất khó tin tưởng đàn ông. Thanh Nghĩa cũng nhìn ra được sự mờ ám trong này, trợn trắng mắt.
Mạt Mạt thấy đồ ăn cũng gần hết, đem hộp cơm và hộp giữ ấm đưa cho Khởi Hàng: "Mang về rửa đi."
Khởi Hàng: "Cháu biết rồi mợ út."
Mạt Mạt phất tay: "Đi nhanh lên."
Thanh Nghĩa không nhúc nhích: "Chị, chị đi thế này Thất Cân có ổn không?"
Mạt Mạt: "Cháu trai của em mà em còn không biết sao? Thằng bé Thất Cân này tự lập lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận