Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 523. Súc sinh 1

Chương 523. Súc sinh 1Chương 523. Súc sinh 1
Buổi tối Mạt Mạt muốn ăn cay nên làm cá luộc, trong lòng Trang Triêu Dương vẫn nhớ, chua là con trai, cay là con gái, Mạt Mạt ăn càng nhiều, anh càng vui vẻ, con gái, đúng là con gái rồi.
Khởi Hàng huých khuỷu tay Thanh Nhân đang vùi đầu ăn cơm: "Cậu út làm sao vậy? Sao cười mà lại khiến cho người khác sợ hãi như vậy?"
Thanh Nhân ngậm bánh bao, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sợ run cả người: "Thật sự đúng là khiến người ta sợ hãi."
Trang Triều Dương nghiêng đầu nhìn hai thằng nhóc thối, thật sự là chướng mắt mà: "Mau ăn cơm đi, ăn xong thì cút về."
Thanh Nhân ồ lên một tiếng, mỗi tay cầm một cái bánh bao, Khởi Hàng kêu gào: "Mẹ ơi, mấy đời cậu chưa được ăn cơm hả, chừa lại cho tôi với."
Mạt Mạt ăn no rồi, ngồi nhìn hai thằng nhóc thối đùa giỡn, Trang Triều Dương hắng giọng một cái, hai thằng nhóc đã im ắng trở lại.
Mạt Mạt hấp một nồi bánh bao, hai thằng nhóc này đều ăn sạch sẽ, Trang Triều Dương đợi hai thằng nhóc thối đi rồi, sờ bụng Mạt Mạt: "Vẫn là con gái tốt hơn."
Mạt Mạt vỗ vào tay Trang Triều Dương: "Anh đuổi hai đứa nó đi rồi, anh thu dọn bàn à?"
Trang Triều Dương quay đầu nhìn thoáng qua cái bàn bừa bộn, khe day thái dương: "De anh."
Mạt Mạt cười trộm: "Vậy được, anh thu dọn đi, em đi thu quần áo."
"Được."
Hai thằng nhóc thối đi xuống lầu, Khởi Hàng ngăn Thanh Nhân lại: "Vừa rồi tôi thấy rồi, cậu giấu hai cái bánh bao, ai thấy thì có phần, mỗi người một cái."
Thanh Nhân đánh vào tay Khởi Hàng: "Không có đâu, tôi phải đưa cho vợ tôi."
Khởi Hàng: "... Người ta còn chưa đồng ý nữa, cậu đã gọi vợ rồi, tôi nói cho cậu biết, cậu như vậy là huỷ hoại danh dự của Lưu Miểu đó!"
"Tôi nhìn trúng rồi, cô ấy chính là vợ tôi, ai mà nhớ thương tôi chặt tay người đó, đi mau lên, chắc là cô ấy vẫn chưa ăn cơm tối."
Khởi Hàng: "...
Sáng sớm hôm sau, Tề Hồng đến tìm Mạt Mạt, đúng lúc cô tiễn chị dâu lầu dưới ra ngoài, Tê Hồng hỏi: "Sao chị ta lại tới nhà cô."
Mạt Mạt đóng cửa lại nói: "Còn không phải là tuyết lớn khiến đường bị phủ kín à, cung tiêu xã ở thị trấn không có muối, mấy người bọn họ không mua được muối, trong nhà thực sự không còn muối, nên đến mượn nhà tôi một ít."
Tê Hồng đỡ eo ngồi xuống: "Quan hệ giữa mấy người thế nào?"
"Bình thường cũng chỉ hỏi qua mấy câu, quan hệ cũng tạm được. Lúc dọn tuyết cũng giúp tôi không ít việc, không phải là ai tôi cũng cho mượn, có mấy người quan hệ tốt, phẩm hạnh không tệ mới cho vay, những người khác thì thôi đi, tôi cũng không có lòng tốt mà cho mượn đâu, quay đầu lại là nói xấu sau lưng tôi."
Tề Hồng tán thành nói: "Còn không phải à, người như vậy là đáng ghét nhất, nhưng cứ mượn đồ cũng không được đâu."
Mạt Mạt thở dài: "Trừ phi đến Dương Thành mua, phải rồi, sao cô lại ra làm gì, không phải Triệu Hiên bảo cô ở nhà đợi sao?"
"Còn ở nhà đợi nữa tôi sẽ bứt rứt điên mất, mang thai vào mùa đông thật không tốt, vẫn là mùa xuân tốt nhất, có thể đi bộ tuỳ ý."
Mạt Mạt cười: "Nhưng lúc nào mang thai cũng không phải cô tính là được."
Tê Hồng nhìn bụng Mạt Mạt: "Cô dự định sinh mấy đứa, tôi đã dự định xong rồi, sinh hai đứa, nhiều tôi không chăm sóc chú ý tới được."
"Tôi ấy à, ba đứa, đợi đứa đầu tiên lớn một chút rồi lại có."
"Phải đấy, nhất định phải chờ đứa lớn có thể chăm sóc được đứa nhỏ rồi hang có, như vậy bớt lo."
Buổi trưa Trang Triêu Dương trở về, tiễn người đến mượn đồ đi rồi: "Hôm nay có mấy người đến mượn đồ vậy?"
Mạt Mạt xoè ba ngón tay ra: "Ba người, đồ của nhà chúng ta nhiêu, nhưng cũng không gánh được mượn như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận