Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 977. Vật Chứng 1

Chương 977. Vật Chứng 1Chương 977. Vật Chứng 1
Mặt Chu Tiếu bỗng trắng bệch, chiếc máy ảnh này là máy ảnh của Mỹ, bởi vì trong nước không có người biết sửa nên mới có đề xuất này, chẳng ngờ sẽ bị Liên Mạt Mạt hiểu rõ ràng, bây giờ mà nói máy ảnh không phải của cô ta cũng không được, cái máy ảnh này là vật chứng.
Chu Tiếu mím môi,"Cho dù cái máy ảnh này là của tôi thì làm sao? Cái máy ảnh này tôi đã cho hội sinh viên mượn rồi, nhất định là Hàn Siêu tự mình dùng máy ảnh, điều này chẳng liên quan gì tới tôi cả."
Hai mắt Hàn Siêu đỏ bừng, Chu Tiếu nói như vậy, hoàn toàn không suy nghĩ tới rằng với tâm ảnh hưởng của anh ta, anh ta hy vọng có được một câu bình luận tốt, sau này có một công việc tốt, anh ta muốn thay đổi vận mệnh của người nhà.
"Cô nói linh tỉnh, rõ ràng là cô sai tôi đi chụp ảnh, còn nói nhất định chụp ảnh Liên Mạt Mạt và Ngụy Vĩ tiếp xúc nhau, rõ ràng là cô dặn dò."
Chu Tiếu không thể thừa nhận, thừa nhận rồi, cô ta sẽ gây ra rất nhiều chuyện phiền phức,"Tôi không hề nói linh tinh, là anh đã nói, anh nói đàn chị Liên xinh đẹp, lời nói này có mấy người nghe thấy được, để tôi tìm người đến đối chất nhé?"
Mặt Hàn Siêu trắng bệch ra, trán rỉ đầy mồ hôi, anh ta đã hối hận rồi, không nên vì tiền mà chuyện gì cũng làm, đây chính là cái giá phải trả.
Mạt Mạt chẳng có thời gian mà nghe Chu Tiếu và Hàn Siêu tranh biện, híp mắt lại,"Chu Tiểu, cô đừng có mà đánh trống lang, cô có thể nói máy ảnh cô cho hội sinh viên mượn, nhưng cô chỉ là hội phó hội sinh viên, mượn máy ảnh cho hội sinh viên thì phải thông qua Ngụy Vĩ là chủ tịch hội sinh viên mới đúng, Ngụy Vĩ hiện giờ cũng ở đây, cô hỏi xem anh ta có biết không?”
Toàn bộ sự chú ý của Chu Tiếu ban nãy đều chú ý vào Mạt Mạt, bây giờ mới chú ý đến Ngụy Vĩ, sắc mặt tái mét, cắn đầu lưỡi,"Tôi vẫn chưa đi báo cáo, chỉ là hội sinh viên sử dụng, không đáng phải báo cáo."
Mạt Mạt rất khâm phục tâm lý chịu đựng của Chu Tiếu, đổi thành một người bình thường khác, đối diện với nhân chứng vật chứng đầy đủ thì đã khai ra thừa nhận hết từ lâu rồi, nhưng Chu Tiếu lại vẫn cứ liên tục vòng vo.
Mạt Mạt lấy ra cuộn phim trong túi "Máy ảnh cô có thể giảo biện, nhưng còn cuộn phim thì sao! Chu Tiếu, Hàn Siêu chẳng có đồng cắc nào, một cuộn phim cũng bằng một tháng tiền hỗ trợ của anh ta rồi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Anh ta có thể còn thừa lại một tháng tiền hỗ trợ, chuyện này chẳng phải chuyện gì khó!"
Mạt Mạt chỉ vào Hàn Siêu,'Anh ta giờ chẳng có xu dính túi, tiền của anh ta đều dùng để chữa bệnh cho em gái, anh ta căn bản không tiền tiền mua phim máy ảnh, Chu Tiếu, đã quên không nói, Trang Triều Dương nhận được thư và ảnh chụp rồi, cô không cảm thấy lời giảo biện của cô rất không có tác dụng sao? Hàn Siêu là một người bình thường, anh ta hoàn toàn không hiểu gì tôi, càng chẳng biết Trang Triều Dương đang học bồi dưỡng ở đâu."
Tất cả những lời giảo biện của Chu Tiếu, đều trong tình huống Trang Triều Dương chưa nhận được thư, nhưng Trang Triều Dương đã nhận được thư rồi, huyết sắc trên mặt Chu Tiếu như bị rút sạch, cô ta biết tất cả lời giảo biện đều công cốc cả rồi.
Chu Tiếu nhìn chằm chằm Liên Mạt Mạt.
Trong đôi mắt tăm tối bỗng nhiên có chút bừng sáng, cười diễu cợt,"Liên Mat Mạt, là tôi làm đấy thì sao? Tôi muốn làm cho cô sống không hạnh phúc, chỉ có cô sống không hạnh phúc thì tôi mới cân bằng được, dựa vào cái gì mà tất cả chuyện tốt cô đều chiếm lấy? Sao nào, cô cũng nếm thử tư vị bị hiểu lầm rồi chứ! Tư vị này không dễ chịu đúng không!"
Mạt Mạt nhìn Chu Tiếu bỗng nhiên cười ha hả, cảm thấy gần đây Chu Tiếu nhất định là chịu không ít kích thích, bị kích thích tương đối lớn nên mới nghĩ øì nói đó không kiêng de như thế này.
Đây là một cảm xúc của con người, bị dồn nén quá lâu cảm xúc tiêu cực, đến một lúc nào đó sẽ bùng nổ.
Chu Tiếu cười một lúc lâu, cũng không nhìn thấy Liên Mat Mạt thay đổi nét mặt, ti mỉ nhìn Mat Mạt, trên khuôn mặt Mạt Mạt không hề nhìn thấy một chút buồn rầu khổ sở, Chu Tiếu ngây ra,"Trang Triều Dương không hề nghi ngờ cô?”
Mat Mạt nhìn Chu Tiếu "Khiến cô thất vọng rồi, anh ấy hoàn toàn không hề nghi ngờ tôi, áo sơ mi cô nói trong thư, quả thật tôi đã mua hai chiếc, một chiếc cho Trang Triều Dương, một chiếc cho anh cả của tôi, cả hai cái đều được Trang Triêu Dương đem đi, lá thư của cô đã coi thường Trang Triều Dương, anh ấy rất tức giận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận