Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1744. -

Chương 1744. -Chương 1744. -
Buổi đấu giá từ thiện được tiến hành, Mạt Mạt ngồi ở phía trước, lúc này không cần đi lên diễn giảng, trực tiếp bắt đầu là được, mỗi lần đến một kiện vật phẩm đấu giá, đều sẽ nói ra là ai quyên góp, sau đó lộ mặt.
Đây chính là nguyên nhân mà thiếp mời đấu giá từ thiện quý hiếm như vậy, người tham gia đều là người tài, nếu như được mời, có thể mở rộng mối quan hệ không nói, nói không chừng sẽ thống nhất được mấy cửa làm ăn, những chuyện này đều có khả năng.
Nếu như thật sự không được, cho dù là lộ mặt cũng được, chỉ cần lộ mặt, ngày sau đến cửa thăm hỏi cũng được gọi tên đầu tiên.
Mạt Mạt là người đề xuất chuyện này, một năm này, mối quan hệ càng rộng hơn.
Mạt Mạt nhìn thấy vật phẩm mình thích đang được đấu giá, sau khi nhìn mấy lần, vội vàng nhắm mắt lại, không thể nhìn nữa, cô không có tiền, nếu cô nói mình không có tiền, những người tới đây hôm nay nhất định cũng không tin.
Nhưng Mạt Mạt thật sự không có tiền, cô mua một chiếc xe, đã đặt mua đồ Tết từ trước, sau đó trong túi quần chỉ còn sót mười ngàn đồng, đây chính là sự thật.
Chủ yếu là vốn đầu vào của Mạt Mạt quá lớn, Mạt Mạt hiện tại hy vọng nhất chính là thời gian mau chóng trôi qua.
Hôm nay qua đi, là sẽ tiến vào thập niên 90, Mạt Mạt nhớ, ở thập niên 90 nổi nhất là cái gì, hình như là cổ phiếu.
Đáng tiếc Mạt Mạt không hiểu cái đồ chơi này, biết sang năm đặc khu dự định thành lập phòng giao dịch, chuyện này không phải Mạt Mạt biết đến ở đời trước, mà là cô lấy được tin tức.
Chính là bởi vì lấy được tin tức, cho nên Mạt Mạt mới nhớ tới cổ phiếu.
Sau đó Mạt Mạt động tâm, sau đó thì bỏ đi suy nghĩ, bản thân mình có bao nhiêu tài cán cô quá biết, cô cũng sẽ không đụng vào.
Mạt Mạt còn đang nghĩ ngợi, vật phẩm mà cô thích cuối cùng đã được bán rồi, còn lại thì không có thứ gì mà Mạt Mạt thấy quen.
Một buổi đấu giá kết thúc hoàn mỹ, sau đó tốp năm tốp ba đi ra, đây đều là đã liên hệ xong, ra ngoài liên hệ tình cảm, Mạt Mạt cảm thấy, nơi này của cô không chỉ có thể làm chuyện tốt, còn làm được môi giới nữal
Mạt Mạt rất mệt mỏi, tiễn người đi rồi, chỉ muốn về nhà, Lý Vinh Sinh đi về cùng.
Mạt Mạt nói: "Em không đến chỗ Hoắc Tình xum xoe, cùng chị trở về làm gì?"
"Gặp khó rồi, Hoắc Tình không để ý đến em, mỗi lần em đến đều trốn, tổng cộng em gặp Hoắc Tình chưa được vài lần." Mat Mạt: "Vậy em cứ từ từ một chút, trước hết để cho Hoắc Tình hiểu rõ em hơn một chút, sau đó em lại tiếp cận."
Lý Vinh Sinh: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Thấy sắp bước sang năm mới rồi, ông cụ Cát rốt cuộc đã đến, đã lâu không gặp, ông cụ Cát lại mập thêm, Giai Giai cũng không gầy, Mạt Mạt cố nén không nhìn hai ông cháu, hai mắt cay xè.
Ông cụ Cát cảm ơn: "Tổng giám đốc Liên, cám ơn cô đã dạy bảo cho Giai Giai nửa năm nay, tôi đã sắp không nhận ra Giai Giai nữa rồi, con bé hiểu chuyện hơn nhiều lắm, khiến cho tôi hổ thẹn, tôi ấy à, thật sự sợ làm chậm trễ con cháu, cô xem như này, sang năm tôi lại đưa tới."
Mạt Mạt: "Ông thật đúng là yên tâm."
Ông cụ Cát đương nhiên yên tâm, ông cụ đã tính toán rất rõ ràng trong lòng, nhà họ Trang gia thế thuộc hàng đầu, Thất Cân cũng là đứa nhỏ tốt, ông ấy đương nhiên muốn ra tay trước, nắm lấy chiêu bài này tốt nếu như đánh thua, ông ấy sẽ khóc.
Lần này ông cụ Cát tới, vì để bày tỏ sự cảm ơn, mang theo một xe quà, giá trị lớn nhất chính là nhân sâm, nhà họ Cát làm y dược, thu được không ít nhân sâm.
Tổ tiên của nhà họ Cát đã làm vậy được rồi, căn cơ cũng chắc chắn, Mạt Mạt nhìn thấy nhân sâm đã thành hình người, chí ít năm mươi năm, so với loại cô phát hiện phẩm chất còn tốt hơn rất nhiều.
Mạt Mạt đẩy trở vê: "Quá quý giá, tôi không thể nhận.”
Ông cụ Cát cười một tiếng hai mắt đã híp không thấy đâu, hai ngón tay mập mạp lại đẩy trở về: "Trong nhà tôi còn rất nhiều! Tổng giám đốc Liên cứ nhận đi, đứa nhỏ Giai Giai này đã làm phiền nửa năm, tôi cũng ngại."
Cuối cùng Mạt Mạt giữ lại nhân sâm, An An sửng sốt: "Mẹ, đây cũng không phải là năm mươi năm, chí ít 80 năm, quá quý giá, thật sự nhận al"
Mạt Mạt nhìn Thất Cân: "Không nhận, con cũng nhìn thấy tư thế rồi, ông cụ Cát có thể mang cả nhà tới tặng quà Tết đấy."
An An: "...
Mạt Mạt cũng đã nhìn ra, ông cụ Cát quyết tâm muốn kết thân, Mạt Mạt nhìn thấy từ sau khi Giai Giai đi, dáng vẻ Thất Cân làm gì cũng không đúng, Mạt Mạt cảm thấy, nhận còn ít.
Ông cụ Cát này, Mạt Mạt không muốn suy nghĩ nữa, lão cáo già, cô vẫn luôn tính kế người khác, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày bị người khác tính lại.
Nhưng Giai Giai đi rồi, Mạt Mạt cũng không có sức lực, không có cô bé, không có tiếng cười.
Mạt Mạt thấy sắp bước sang năm mới rồi, công ty cũng phải nghỉ, Hoắc Tình cũng phải về nhà, thật không nghĩ đến chỉ vài bước nữa là sang năm mới, Hoắc Tình lại xảy ra chuyện.
Hoắc Tình bị xe đụng, ai, không đúng, phải là Lý Vinh Sinh vì cứu Hoac Tình, bị xe đụng, hai mươi tám tháng chạp, Lý Vinh Sinh tiến vào bệnh viện.
Hơn nữa thầy thuốc còn thông báo bệnh tình nguy kịch, Lý Vinh Sinh nguy hiểm đến tính mạng.
Mạt Mạt nhận được điện thoại đã chạy tới trước tiên, mẹ của Lý Vinh Sinh đã khóc đến hôn mê bất tỉnh, lần này thì hay rồi, Lý Vinh Sinh còn đang trong phòng phẫu thuật, mẹ của Lý Vinh Sinh cũng đang phải cứu chữa.
Mạt Mạt day trán, thần kinh trong não cũng đang đau, cứ co rút lại, cô ấn mạnh vào huyệt thái dương, Mạt Mạt mới phát hiện đã khá hơn được một chút.
Mạt Mạt nhìn Hoắc Tình đã ngây ngốc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạt Mạt nói liên tục ba lần, Hoắc Tình mới có phản ứng, sau đó bụm mặt khóc thành tiếng, hai tay vốn dĩ có máu, sờ soạng lên mặt, ở ngoài hành lang của phòng phẫu thuật, rất làm người ta sợ hãi.
Trong lòng Mạt Mạt cuống lên, nhưng người duy nhất trong cuộc đang khóc, Mạt Mạt có sốt ruột cũng vô dụng.
Mạt Mạt còn hiểu rõ bệnh viện thành phố hơn, lôi kéo An An: "Bên này bác sĩ chắc là không được, thay của con quen biết nhiều người giỏi, nhờ ông ấy giúp đỡ một chút."
An An nói: "Được, bây gio con đi gọi điện thoại."
Vừa rồi bác sĩ nói, chảy máu não, vậy là cần chuyên gia khoa não, An An nắm chắc, vội vàng đi goi dien thoai.
Mat Mạt bực bội vô cùng, thế nhưng phải nhịn, chờ đến khi cuối cùng Hoắc Tình đã bình tĩnh lại, Mạt Mạt hỏi lần nữa: "Tại sao hai đứa lại xảy ra tai nạn xe cộ?”
Hoắc Tình lau hai hàng nước mắt, nói đứt quãng: "Lúc ấy em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em muốn về nhà, Lý Vinh Sinh tiễn em, chúng em mới ra khỏi công ty, một chiếc xe tải lao đến, vốn dĩ hướng vê phía em, Lý Vinh Sinh đang sắp xếp hành lý, nhưng sau đó không biết làm sao, Lý Vinh Sinh lại cứu em."
Cuối cùng Mạt Mạt đã hiểu rõ, cũng mặc kệ Hoắc Tình lại khóc.
Mạt Mạt cũng có thể lý giải, cô gái mới bao nhiêu lớn, còn hồn nhiên ngây thơ, đối với người con trai ưu tú có ý tứ với mình, ở ngay trước mặt mình không rõ sống chết, lại có ơn cứu mạng, cảm xúc sụp đổ là bình thường.
Mạt Mạt đang nghĩ làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, công an đã đến rồi, công an tới để dẫn Hoắc Tình đi lấy lời khai.
Mạt Mạt hỏi: "Tài xế đụng người thì sao? Bắt được không?”
Đây mới là thứ Mạt Mạt để ý nhất, căn cứ vào lý thuyết, tài xế đụng người không bỏ trốn hẳn là ở bệnh viện mới đúng.
Công an nhìn thấy trên mặt Hoắc Tình đều là máu, yên lặng xem xét: "Chúng tôi đến chính là vì việc này, cô là người nhà của người bị hại?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng, tôi là chị gái của cậu ấy."
Công an nói: "Bởi vì dùng sức quá mạnh, tài xế bị choáng tại chỗ, lúc chúng tôi đến thì vừa tỉnh, đang nghĩ đưa đến bệnh viện, nhưng tài xế là tội phạm bỏ trốn Lý Thư, cho nên chúng ta mới tới chậm một chút."
Mạt Mạt sửng sốt: "Lý Thư?"
Công an nói: "Đúng, Lý Thư, cô ta đã được bàn giao, tôi tới lấy lời khai, mời người trong cuộc phối hợp.”
Mat Mạt thấy Hoắc Tình không khóc nữa, lôi kéo Hoắc Tình, Hoắc Tình sụt sịt đi lấy lời khai.
Mạt Mạt nhìn Hoắc Tình, Lý Thư muốn đâm Hoắc Tình, điều đó là không cần phải nói, Hoắc Tình chính là vợ của Lý Vinh Sinh, cho nên Lý Thư ấp ủ trong lòng rằng tôi không tốt, ai cũng đừng nghĩ đến có cuộc sống tốt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận