Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1766. -

Chương 1766. -Chương 1766. -
Hôm nay đi đưa cơm Mat Mat không đi theo, một mình Tề Hồng cũng được, hai mẹ con muốn nói chút chuyện thân mật.
Mạt Mạt lại ngẫm nghĩ đi thăm An An, bây giờ đến thủ đô, cô muốn đi thăm An An, cô còn chưa đến trường của An An bao giờ, vừa vặn đi thăm con trai một chút.
Mạt Mạt tới không nói cho An An biết, chắc chắn sẽ ngạc nhiên mừng rỡ.
Mạt Mạt mua đồ ăn đến trường của An An, học viện y buông lỏng hơn so với trường quân đội nhiều, người đến người đi, Mạt Mạt đi thẳng vào, cũng không có người ngăn cản.
Mặc dù có bảo vệ, thế nhưng không có ai nhàn rỗi nhức cả trứng đi trông coi người khác, không nhìn thấy không có lớp nào mà sinh viên ra ra vào vào cả.
Trường học cũng không khác mấy, Mạt Mạt cũng không có gì tham quan, chỉ là cảm thấy trường học thật lớn, hai tay xách theo cái túi rất nặng, trong lòng bàn tay đã siết đỏ lên.
Cái giờ này Mạt Mạt cũng không biết con trai có tiết hay không, càng không biết buồng ngủ của con trai ở đâu, có chút luống cuống, tạo sự ngạc nhiên cho ai, đây còn không phải đang đào hố chôn mình hay sao? Mat Mạt hối hận, sớm biết như vậy, sớm biết vậy trước kia cô nhất định đã hỏi rõ ràng, đáng tiếc, có tiền cũng khó mua được biết trước.
Mạt Mạt tìm một chỗ sạch sẽ ven đường ngồi xuống, hôm nay nóng bức, cô vẫn nên gọi điện thoại đi! Sự vui mừng giảm phân nửa được rồi.
Vận may của Mạt Mạt không tệ, sáng hôm nay An An không có tiết, đang ở phòng ngủ viết lách gì đó! Chốc lát lại cau mày, chốc lát lại sửa đổi, điện thoại vang lên, thấy là điện thoại của mẹ: "Mẹ."
Mạt Mạt còn thiếu nước cám ơn trời đất: "Tới đón mẹ, mẹ ở toà nhà thí nghiệm."
An An đứng bật dậy, Mạt Mạt nghe thấy tiếng động, con trai bị kinh ngạc rồi, trong nháy mắt cảm thấy thời tiết không nóng nữa: "Mẹ, mẹ chờ con."
Mạt Mạt nghe thấy tiếng cúp máy, sao cô có cảm giác, hình như con trai rất nóng lòng tìm cô vậy!
Chuyện này cũng không giống như phong cách của An An, đứa nhỏ này thận trọng biết bao nhiêu, phản ứng hôm nay không đúng, Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm giác thằng hai đang kìm nén chiêu lớn, Mạt Mạt nuốt nước miếng, cảm giác của cô chưa bao giỜ sai.
Mạt Mạt còn đang suy nghĩ lơ mơ, An An đã dẫn bạn cùng phòng đến rồi.
Chờ Mạt Mạt nhìn thấy mấy đứa trẻ ranh to xác chạy tới, lại muốn nhìn lên trời.
An An cầm lấy cái túi trong tay mẹ: "Mẹ, mẹ đến thăm chị dâu al Chị dâu con thể nào? Con nghe anh nói phản ứng có chút lớn."
Mạt Mạt: "Bây giờ có thể ăn được cơm rồi, tốt hơn nhiều rồi, đây là bạn học cùng buồng ngủ với con phải không!"
Đôi mắt An An lạnh nhạt nhìn mấy cái đuôi phía sau, vâng một tiếng.
Bạn học cùng buồng ngủ của An An có chút muốn bóp chết An An, ừm chỉ có vậy, giới thiệu đi, thời khắc mấu chốt quả nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình, mấy người đồng loạt giới thiệu, Mạt Mạt cười gật đầu.
An An cảm thấy chướng mắt với bạn cùng buồng ngủ, đưa cái túi dúi vào trong lòng bạn cùng phòng: "Mọi người về trước đi, tôi dẫn mẹ tôi đi dạo."
An An nói xong cũng kéo mẹ đi, bước chân có chút nhanh, rất sợ bị người khác đi theo.
Bạn cùng phòng của An An: "...
Bọn họ vừa mới nhìn thấy người thật, đây chính là người mà bọn họ sùng bái, hiện tại còn có chút danh tiếng nhà từ thiện!
Mạt Mạt bị con trai kéo đi một đoạn đường, sau đó trong lòng càng thêm hồi hộp, càng tin tưởng vững chắc, hơn nữa theo tiết tấu còn sắp làm ra chuyện øì rất lớn, chờ đi đến chỗ không có người, Mạt Mạt nhìn chằm chằm con trai, rốt cuộc thằng nhóc này muốn nói chuyện gì!
An An bị mẹ nhìn không được tự nhiên, bỏ tay vào trong túi quân, sờ lấy tờ giay trong túi quân, lại có chút không mở miệng nổi, chuyện này mở miệng cũng không phải con số nhỏ.
Mạt Mạt ngược lại không vội, An An sẽ không gặp rắc rối, đứa nhỏ này là đứa biết điều nhất, xem ra là gặp phải việc gì khó, lại ngại mở miệng.
Mạt Mạt nhìn chung quanh, có một cái đình nghỉ chân, điều kiện không tệ, còn rất mát, Mạt Mạt tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một bình nước, uống mấy ngụm.
An An cũng ngồi, móc ra vài to giấy, những thứ này được viết sau khi đi chữa bệnh từ thiện về, buổi sáng hôm nay lại thêm một chút sửa đổi một chút: "Mẹ, mẹ xem trước một chút."
Mat Mạt nghi ngờ cam lấy, cầm lấy nhìn tiêu đề trong tay, chỉ có thể trợn mắt nhìn, trong lòng nhẫn nại sách lược, rất chu đáo, Mạt Mạt ngẩng đầu: "Con muốn mở bệnh viện từ thiện?"
An An gật đầu: "Vâng, trước kia con đi theo thầy chữa bệnh từ thiện đã từng có ý nghĩ này, lần này ra ngoài, càng chắc chắn hơn!"
Mạt Mạt: "Con muốn học theo mẹ, bệnh viện từ thiện, vừa kiếm tiền, vừa dùng tiên kiếm được để làm từ thiện?"
An An: "Vâng, con nghĩ như vậy, như này rất khó để đưa đến nhà bác sĩ, nhưng miễn phí tiền thuốc men, cũng không trở thành coi thường bệnh nhân."
Mạt Mạt cảm thấy chí hướng của con trai rất tốt, đây tuyệt đối là An An, nhưng Mạt Mạt cũng chỉ ra vấn đề: "Con phải biết, tiếng tăm của con được truyền ra ngoài, con cũng đã biết hậu quả?"
An An sửng sốt: "Con không nghĩ tới."
Mạt Mạt trầm lặng nói: "Tiếng tăm của con nổ ra, sẽ có rất nhiều người đi tìm con, bệnh viện của con phải rộng lớn bao nhiêu? Mới có thể tiếp nhận được tất cả những người đi khám bệnh? Nếu như tiền con kiếm được không đủ để chữa bệnh, thì phải làm sao? Chuyện này con đã nghĩ đến chưa, chỉ cần con có một lần từ chối tiếp nhận, sau này dư luận sẽ có thể đè chết con, bệnh viện của con có thể tiếp tục mở được hay không, sẽ như phù dung sớm nở tối tàn vậy."
An An choáng váng, mấy ngày này cậu chỉ kích động, chỉ nghĩ đến làm bệnh viện thế nào, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới những chuyện khác, cũng không suy tính chu đáo, cau mày: "Bán đấu giá giống mẹ không được sao? Trực tiếp nghiêm minh bao nhiêu thì bỏ vào từ thiện."
Mat Mat cười khẽ một tiếng: "Con trai, con còn quá trẻ, con nói xem làm thế nào, nếu thật sự có người xem không ra bệnh được đưa tới bệnh viện, con thật sự không cho xem? Biết rõ đã vượt quá dự tính rồi, con cũng chỉ có thể khám cho người ta, con còn có thể đuổi người ra ngoài hay sao?"
Nét mặt An An ảm đạm, mẹ nói rất đúng, những thứ này đều không phải có thể khống chế được, ý tưởng của cậu và công ty của mẹ khác biệt, mẹ là tiếp nhận, cậu là bị động. An An vân luôn dự đoán, cậu thông minh, nhưng cậu học y, trước kia ở nhà cũng chỉ là thủ thỉ nên nhiễm một chút, thật sự là gặp phải chuyện lớn, vẫn không có kinh nghiệm, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra giải quyết như thế nào.
Mạt Mạt đứng dậy, sờ lên tóc của con trai: "Mẹ dạy con một đạo lý, lượng sức mà đi, bản thân mình có bao nhiêu năng lực thì dùng bấy nhiêu, con hiểu chưa?”
Trong đầu An An hiện lên ánh sáng, lại rơi vào tram tư, Mạt Mạt cũng không vội, đáy mắt mang theo ý cười, bọn nhỏ trong nhà đều thông minh, chỉ cần một chút là có thể thông suốt, Mạt Mạt kiêu ngạo.
Sau mười phút, An An ngẩng đầu, trong mắt sáng lấp lánh: "Mẹ, con hiểu ý tứ của mẹ, con cũng không cần làm bệnh viện từ thiện, bệnh viện bình thường cũng được, ở trong phạm vi năng lực của con, có thể cố gắng hết sức đi trợ giúp người cần trợ giúp, mặc dù ban đầu giúp được ít người, nhưng sẽ không xuất hiện cục diện không thể khống chế."
Mạt Mạt cười: "Có thể hiểu rõ là được, việc này còn phải để con tự mình làm lại sách lược, hơn nữa mẹ nói cho con biết, đừng tưởng rằng mở bệnh viện chỉ cần y thuật tốt, bệnh viện cũng cần người tài Ở các phương diện, phải chuẩn bị nhiều lắm, con nghĩ còn chưa đủ toàn, hơn nữa phải có người có tiếng tăm tọa trấn mới được, con nghĩ quá đơn giản, người đi khám bệnh đều muốn đến nơi khám bệnh có tiếng, con không nghĩ thông mấy ngày thì sẽ phá sản, vẫn phải tính toán cho thật kỹ."
An An nghe dạy bảo, cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản, có chút xúc động nhất thời: "Con biết rồi, con sẽ lên kế hoạch thật tốt."
An An vừa dứt lời, lại có chút muốn nói lại thôi, Mat Mạt: "..."
Cô có thể nói đã đoán được không? Tiền, ai u, cũng không phải một con số nhỏ, con số rất lớn, Mạt Mạt không có nhiều tiền như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận