Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1309. Bất ngờ 1

Chương 1309. Bất ngờ 1Chương 1309. Bất ngờ 1
Mạt Mạt hạ cửa kính xe xuống: "Để xem tin tức mà anh nói là gì."
Mạt Mạt cảm thấy, Kỳ Dung này, hẳn là phải biết không ít chuyện.
Quả nhiên giọng điệu của Kỳ Dung khiến người khác kinh ngạc, nheo mắt lại: "Hướng Hoa còn sống, hơn nữa tôi biết anh ta ở đâu."
Mạt Mạt nắm chặt tay lái, nhìn Kỳ Dung, vậy mà anh ta lại biết Hướng Hoa ở đâu, thật là khiến người khác bất ngờ.
Mạt Mạt khống chế biểu cảm trên mặt: "Anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy, Hướng Hoa rõ ràng tai nạn xe cộ chết rồi, tránh ra, còn không tránh ra tôi có thể đâm đấy."
Kỳ Dung ấn lên mui xe: "Mấy người chẳng lẽ không tò mò vì sao Hướng Hoa còn sống à? Hướng hoa rốt cuộc có điều gì khác biệt?"
Mạt Mạt đương nhiên biết Hướng Hoa vì sao còn sống, cũng biết anh ta có điều gì khác biệt, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, cau mày, dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh để nhìn Kỳ Dung.
Kỳ Dung: "....”
Phản ứng của Liên Mạt Mạt, anh ta thế nào lại có cảm giác, chính bản thân anh ta giống như bị thiểu năng trí tuệ vậy?
Mạt Mạt nhân lúc Kỳ Dung ngây người, lái xe đi, nhưng cô cau mày, Kỳ Dung nói cho hai vợ chồng bọn họ biết những điều này, là muốn cho bọn họ có hứng thú với Hướng Hoa? Sau đó nhằm vào Phạm Đông?
Mạt Mạt càng ngày càng không hiểu Kỳ Dung này, xem ra phải chờ đợi tin tức mà Thẩm Triết điều tra rồi.
Thứ bảy Kỳ Dung ngược lại không xuất hiện, Trang Triều Dương trở về nhà sớm, Mạt Mạt nói lại những lời của Kỳ Dung đã nói với cô.
Trang Triều Dương: "Trong khoảng thời gian này Kỳ Dung biến mất, đoán chừng cũng là đi tìm tung tích của Hướng Hoa, anh ta thật sự lợi hại, vậy mà để cho anh ta tìm được."
Mạt Mạt: "Mặc kệ anh ta có mục đích gì, đã để ý nhà chúng ta rồi, em thấy anh ta sẽ không hết hi vọng."
Trang Triều Dương: "Mặc kệ anh ta có mục đích øì, không cần để ý tới anh ta, thời gian lâu dài anh ta cũng sẽ từ bỏ, chúng ta có thời gian hao tổn, có thể anh ta không có thời gian."
Mạt Mạt ngẫm lại: "Cũng đúng, vậy coi như anh ta bị bệnh thần kinh."
Trang Triều Dương bật cười : "Phải, bệnh thần kinh"
Eo Mạt Mạt hơi ngứa một chút, đè cái tay đang làm chuyện kỳ lạ của Trang Triều Dương lại: "Anh không phải tham gia huấn luyện, trở về thì nghỉ ngơi đàng hoàng cho em." Trang Triêu Dương đưa cánh tay cho vợ: "So thay chưa, đây là cơ bắp."
Mạt Mạt nhéo một cái quả thực rất cứng rắn: "Sau đó thì sao?”
Hai mắt Trang Triều Dương lóe sáng : "Cho nên anh có sức lực, tập chống đẩy - hít đất vẫn có thể."
Mặt Mạt Mạt đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn, đã nhiều năm như vậy, Trang Triều Dương thật sự là càng ngày càng dơ, đã do ra chân trời rồi.
Đáy mắt Trang Triều Dương lóe cười: "Vợ à, mặt của em thật đỏ, nghĩ gì thế?"
Mạt Mạt nghiến răng: " Em nghĩ đến lọ mực, thật sự là nhơ.”
Trang Triều Dương cười ha ha, nhanh nhẹn xoay người chặn Mạt Mạt lại: "Lại còn càng nhơ thêm này!”
Mạt Mạt biểu thị sự kháng nghị, nắm đấm chống lại Trang Triều Dương đã qua huấn luyện không có bất kỳ tác dụng øì, Trang Triều Dương không đau, tay của cô đau, đây là một thân đều là cơ bắp.
Sau cùng Mạt Mạt phản kháng hoàn toàn là phí công, Trang Triều Dương thật sự làm chống đẩy, Mạt Mạt tức giận cắn cổ tay Trang Trisu Dương.
Sáng hôm sau, Trang Triều Dương nấu cơm, lúc Mạt Mạt xuống lầu, thiếu chút ngã sấp xuống, chỉ nghe thấy Thất Cân hỏi: " Cha ơi, sao cổ tay cha lại có dấu răng, là mẹ cắn sao? Vì sao mẹ lại cắn cha!"
Ai u, từng chữ từng chữ Thất Cân lạnh lùng, vậy mà nói nhiêu như vậy, thật không de dàng, đương nhiên nếu như không để ý đến nội dung sẽ tốt hơn.
Câu nói này không phải nguyên nhân khiến cho Mạt Mạt thiếu chút ngã sấp xuống, Tùng Nhân trả lời mới là chính: "Em trai, em còn nhỏ nên không hiểu, đây là tình thú, tình thú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận