Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 914. Tan thành mây khói 2

Chương 914. Tan thành mây khói 2Chương 914. Tan thành mây khói 2
Tan thành mây khói 2
Mạt Mạt cười: "Người đi phải là hai người mới đúng. Căn nhà này không phải là của Hướng Húc Đông. Không tin thì hai người cứ đi kiểm tra."
Hướng Hoa đỏ mắt: "Cô đang nói gì vậy?"
Mạt Mạt nói: "Tôi nói căn nhà này không phải là của Hướng Húc Đông."
Hướng Hoa hét lên: "Tôi không tin, Hướng Húc Đông vẫn ở đây mà, tại sao không phải của ông ta được chứ?"
Mạt Mạt nói: "Anh không tin thì cứ tự đi kiểm tra, năm đó lúc mua nhà cũng không phải là tên của Hướng Húc Đông."
Trang Triều Dương lạnh mặt: "Tránh ra, chúng ta còn phải khóa cửa lại."
Hướng Hoa vẫn luôn sợ Trang Triêu Dương, Chu Tiếu còn muốn náo loạn, Hướng Hoa kéo tay Chu Tiếu: "Chúng tôi sẽ đi kiểm tra."
Mạt Mạt nhìn Hướng Hoa lái xe đi, xoa xoa lông mày, nói với Trang Triều Dương: "Em thật không ngờ lúc ông cụ mua nhà lại viết tên An An. Em đang nghĩ tại sao trước khi ông ấy qua đời lại không nhắc øì đến chuyện nhà cửa chứ, thì ra là đã sớm tính toán rồi."
Trang Triều Dương khóa cổng lại: "Hướng Hoa tra được rồi nhất định sẽ tìm em để lý luận, em cứ bảo nó đến tìm anh, anh xử lý cho."
Mạt Mạt cười: "Được."
Mạt Mạt chỉ xin nghỉ một ngày, ngày hôm sau còn phải đi học, Chu Tiếu từ sáng sớm đã chặn Mạt Mạt lại: "Tại sao người đứng tên nhà lại là con trai của cô?”
Mạt Mạt: "Lúc ông cụ mua đã viết như vậy rồi, việc chính là như thế, hai người cứ đi kiểm tra ngày tháng đi, chứng minh tôi không nói láo."
Trong lòng Chu Tiếu đang có một ngọn lửa cháy rừng rực. Bọn họ tính toán hết mọi cách, kết quả là không lấy được gì, ngược lại Liên Mạt Mạt lại có được nguyên cả một căn nhà, làm sao cô ta không hận cho được.
Mạt Mạt đi lướt qua Chu Tiếu đang có vẻ mặt âm trầm, quay đầu lại: "Đúng rồi, Triều Dương nói, nếu có vấn đề gì thì có thể đi tìm anh ấy."
Chu Tiếu biến sắc, bọn họ chính là không muốn đi tìm Trang Triêu Dương nên mới chặn Liên Mạt Mạt. Trong ấn tượng của Chu Tiếu, khuôn mặt nghiêm túc không nói không cười của Trang Triều Dương rất đáng sợ, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám chứ đừng nói đến lý luận.
Đi thêm một đoạn đường, không nhìn thấy Chu Tiếu nữa Bàng Linh mới hỏi: "Mợ út, căn nhà kia mọi người vẫn cứ để đó sao?"
Mạt Mạt nói: "Cái đó là cho An An, mợ với Triều Dương không có quyền xử lý. Đợi An An lớn lên thì để An An tự mình xử lý là được." "Như vậy cũng tốt."
Mạt Mạt hỏi: "Hôm qua lúc về nhà chị thế nào?"
Bàng Linh nói: "Mẹ cháu nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng không ăn. Tiểu Vũ đi gọi nhưng cũng không ra. Sáng nay có nấu đồ ăn sáng cho mọi người, đã ổn rồi."
Oán hận nhiều năm như vậy, một khi tan thành mây khói, nhất định trong lòng sẽ không thích ứng. Giống như Trang Triều Dương vậy, đêm qua hút hết nửa gói thuốc lá.
Đảo mắt đã đến cuối tháng, ngày nhận lại nhà, Mạt Mạt phải đi học, Trang Triều Dương đi nhận.
Buổi sáng Trang Triêu Dương nhận lại tứ hợp viện, đến buổi chiều đi bàn giao cửa hàng, xử lý rất thuận lợi, chưa đến một ngày đã bàn giao xong.
Trang Triều Dương bàn giao xong, đứng ở cổng trường chờ Mạt Mạt tan học, Mạt Mạt chạy tới: "Nhận lại rồi à?"
Trang Triều Dương nói: "Nhận rồi, lát nữa chúng ta đi đón bọn trẻ, buổi tối qua đó xem. Tối nay chúng ta ăn Ở ngoài."
Mạt Mạt cười: "Được!"
Bàng Linh đi trước, Mạt Mạt đợi Vân Kiến thêm một lúc nữa, đón bọn nhỏ rồi bắt xe buýt đi xem nhà.
Mạt Mạt đã tới đây vài lần, khu vực này quá quen thuộc, lần này rốt cục cũng đã có chìa khóa. Trang Triêu Dương mở cổng, két một tiếng, cổng lớn mở ra.
Trang Triều Dương dẫn đầu đi vào, Mạt Mạt đi theo sau, đánh giá chung quanh. Cây cối trong sân sinh trưởng rất tốt, dễ thấy nhất là hai cái vại lớn, bên trong vẫn có hoa sen đang sống.
Cả nhà Mạt Mạt đi một vòng, căn nhà được bảo quản rất tốt, trong nhà chỉ cần bố trí đồ nội thất nữa là có thể vào ở được rồi.
Nghĩ đến đồ nội thất, Mạt Mạt hỏi Trang Triều Dương: "Đồ đạc của ông ngoại anh giấu ở đâu vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận