Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1211. Ứng nghiệm 1

Chương 1211. Ứng nghiệm 1Chương 1211. Ứng nghiệm 1
Ứng nghiệm 1
Mạt Mạt đứng ở cửa, mấy bụi hoa trong sân đều đã chết, cây bị bật gốc thổi bay khắp nơi, mấy cái bể nước ngoài cửa đầy nước mưa.
Trong sân cũng không có nhiều nước đọng, chỉ có mấy vũng nước nhỏ, dọn dẹp một chút là xong.
Sân nhà Mạt Mạt vẫn còn tốt nhưng trên đường thì thảm rồi, trên đường tất cả đều là nước, nước đều chảy xuống chỗ thấp, Mạt Mạt nhìn độ sâu của nước phải đến bụng bắp chân.
Cây cối trồng ven đường có rất nhiều cành cây bị gãy đổ, lá cây rụng đầy đất, cả một mảnh hỗn độn.
Khu nhà ở bên này địa thế cao mà còn như vậy, càng không cần nghĩ đến những khu vực trũng thấp, trong thành không biết tình huống như thế nào rồi, còn có mấy thôn ở xung quanh nữa.
Mạt Mạt không gọi bọn nhỏ, khoác áo mưa đi ra ngoài quét hết nước trong sân rồi mới quay vào làm đồ ăn sáng.
Ăn sáng xong Mạt Mạt đi ra ngoài dạo một vòng, tình huống trong khu nhà này vẫn còn tốt, lúc trở về gặp Dương Lâm.
Dương Lâm nói: "Xem ra cơn bão này cũng không mạnh lắm, nước đọng cũng không quá nhiều."
Tùng Nhân: "Sớm biết như vậy thì không cần phải tích trữ lương thực với thức ăn quá nhiều." Dương Lâm lắc đâu: "Vân phải tích trữ, có may khu vực trũng thấp nên bị ngập nước rất nghiêm trọng, giao thông không thuận tiện nên vận chuyển lương thực tới đây rất khó. Tuy rằng bão nhỏ thì ảnh hưởng nhỏ, nhưng vẫn là bị ảnh hưởng."
Mạt Mạt xoa đầu Tùng Nhân: "Dương Lâm nói rất đúng, hơn nữa rau xanh bây giờ đều là do nông dân trồng ra, thời tiết bão thế này vẫn sẽ bị ảnh hưởng, cũng phải qua vài ngày mới có thể khôi phục lại bình thường."
Tùng Nhân lúc này đã hiểu rồi, Dương Lâm nháy mắt: "Có lúc bão sẽ đưa tới rất nhiều hải sản, hải sản trên bờ biển có nhiều lắm, rất nhiều người sẽ đi nhặt."
Đôi mắt Tùng Nhân sáng lên: "Có khi nào cậu đi qua đó chưa?”
Dương Lâm lắc đầu: "Tớ chưa từng đi qua đó, tớ chỉ đều nghe người khác nói thôi."
Tùng Nhân kích động: "Vậy chúng ta mau đi đi!"
Mạt Mạt gõ đầu con trai: "Khu nhà chúng ta cách bờ biển rất xa, làm sao đi qua đó được? Hơn nữa còn không chắc là sẽ có hải sản hay không, con ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ. Nếu rảnh rỗi thì đi giúp mấy chú bộ đội dọn lá dọn cành cây đi."
Tùng Nhân lè lưỡi: "Con chỉ nói vậy thôi mà, mẹ, con sẽ đi hỗ trợ."
Mạt Mạt chờ Tùng Nhân đi rồi, dẫn theo An An dọn dẹp sân, dọn dẹp cả buổi sáng mới dọn xong sân. Đến buổi trưa, trong khu nhà chỉ còn một ít nước đọng, phần lớn các khu vực đều đã dọn dẹp xong, binh lính ở khu nhà đi đến các khu vực gần đó để hỗ trợ.
Cái vại lớn trong nhà Mạt Mạt mấy ngày trước đã đổ đầy nước, buổi trưa cũng không rửa rau làm đồ ăn, trực tiếp nấu mì sợi.
Lúc Tùng Nhân trở về đúng lúc thức ăn đã nấu xong, ăn mì xong, Tùng Nhân nói: "Mẹ, bên chỗ cha có phải rất bận không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ, lúc này chắc là đang bận lắm."
Tùng Nhân ăn vội một bát mì: "Mẹ, con đi trước đây, con đi sang mấy chỗ gần đây hỗ trợ."
Mạt Mạt nói: "Đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn đấy."
Tùng Nhân đã đi ra ngoài, giọng nói vọng lại: "Con biết rồi."
Đến buổi chiều đường dây điện thoại cũng bắt đầu sửa chữa, đến ba giờ thì điện thoại mới gọi lại được. Mạt Mạt vừa định gọi điện thoại đến nhà mẹ nuôi, điện thoại của mẹ nuôi đã tới.
"Con ở bên kia không sao chứ?"
Mạt Mạt nói: "Bên chỗ con ổn cả, bên chỗ mẹ nuôi thì sao?”
Trương Ngọc Linh: "Bên này cũng không sao, buổi trưa mẹ có đi ra ngoài dạo một vòng, nước ngập cũng không sâu lắm, qua hai ngày nữa là được rồi." Mat Mạt nói: "Bên chỗ con cũng vậy."
"Vậy thì tốt rồi, mẹ cúp máy trước đây, mẹ đi bưng mấy chậu hoa ra ngoài đã."
Mat Mạt nói: "Dạ."
Mạt Mạt cúp điện thoại, nhìn chậu hoa trong phòng khách, cô cũng phải dọn hết hoa ra ngoài mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận