Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 757. Cảnh cáo 1

Chương 757. Cảnh cáo 1Chương 757. Cảnh cáo 1
Ăn cơm xong, Liên Kiến Thiết bảo mọi người trong phòng yên lặng một chút: "Ngày mai tất cả dậy sớm một chút, phải trở về cúng tế tổ tiên.
Mạt Mạt nhìn ông nội đang cười toe toét, tỉnh thần của ông nội không tệ, răng đã rụng mất mấy cái, nhưng ông cụ vui vẻ, nhà họ Liên đều là sinh viên đại học, làm rạng rỡ tổ tông.
Ông cụ mở miệng, dĩ nhiên là mọi người đồng ý.
Hai mươi tư người cũng không ít, cả nhà Thanh Bách về nhà Triệu Tuệ ở, đám anh trai chị dâu nhà cô ấy đã có nhà riêng, bây giờ trong nhà chỉ có hai người già, có chỗ để ở.
Hai nhà Mạt Mạt và Thanh Nghĩa ở lại nhà ông ngoại, Thanh Nhân đến nhà ông cụ Lưu, Thanh Xuyên về nhà mình.
Cả nhà ăn cơm xong, tất cả giải tán, Mạt Mạt vê phòng ngủ thay quần áo, lấy tiền ra: "Em đi đưa cho bà ngoại, mọi người ngủ trước đi."
Trang Triều Dương đắp chăn cho con trai: "Được."
Người đã già nên ngủ ít đi, lúc Mạt Mạt đến, ông bà ngoại đang tán gẫu.
Mạt Mạt gõ cửa đi vào: "Bà ngoại, đây là tiền cháu lấy ra được, cả thảy mười ngàn lẻ một trăm."
Thẩm Phương cười nhận lấy: "Ông bà đang nói đến chuyện nước ngoài, đang định ngày mai thì nói cho cháu, đã tới rôi, thì bây giờ bà nói với cháu luôn."
Mạt Mạt kéo ghế ngồi xuống: "Bà ngoại nói đi."
Thẩm Phương kéo tay Mạt Mạt: "Ông cậu của con nói, nước M muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với chúng ta, sau này ông ấy sẽ về nước, còn nói là, hy vọng bà giúp đỡ thu dọn nhà cửa."
Mạt Mạt có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, hình như nhà họ Thẩm biết tất cả, đối với việc nhà họ Thẩm có nhà ở trong nước cũng không khó hiểu.
Thẩm Phương biết cháu gái mình thông minh, cười nói: "Bà biết cháu có rất nhiều nghi hoặc, thật ra bà cũng có, từ nhỏ bà đã có, đáng tiếc bà ngoại cháu không phải là trưởng tộc, bà không có tư cách để biết chuyện của gia tộc, việc này ấy mà, đều là truyền miệng qua mỗi đời trưởng tộc, người đời trước là ông cố của cháu, đáng tiếc ông cố của cháu mất rồi, ông cụ đã mất được năm năm."
Thẩm Phương nhắc đến cha già, trong giọng nói tràn đầy sự áy náy, năm đó bà ấy tuỳ hứng, hồ nháo, làm bậy, mỗi một lần cha đều rất tức giận, nhưng đối mặt với bà ấy đều là nâng lên đặt xuống nhẹ nhàng.
Cuối cùng còn ủng hộ bà ấy về nước, bà ấy còn nhớ rõ, lúc bà ấy ra đi, là cha già đi tiễn, cuối cùng nói với bà ấy, đây là lần cuối cùng rồi.
Lúc ấy bà không hiểu, sau này mới biết được, cha biết tất cả mọi chuyện, biết tất cả mọi chuyện phát sinh sau này, biết cha con hai người bọn họ, tách ra chính là vĩnh biệt. Thẩm Phương nói ma hoc mắt ướt đâm, dù đã biết rõ, cha vẫn ủng hộ bà.
Thẩm Phương biết đời này của bà ấy tùy hứng làm bậy, bà ấy chỉ cầu mong có kiếp sau, kiếp sau nhất định sẽ làm một cô gái ngoan ngoãn, hiếu kính cha.
Mặc dù Mạt Mạt chưa từng gặp ông cố, nhưng từ chỉ tiết cô có thể nhìn ra, ông cố rất yêu con gái của mình, biết tư tưởng của bà ngoại chưa trưởng thành, cho nên muốn sắp xếp tất cả mọi thứ.
Bây giờ cho dù đã chết rồi, cũng phải vì con gái mà sắp xếp đường lui cho tốt, bảo vệ cho con gái áo cơm không lo.
Thẩm Phương lau khoé mắt một cái, cha thích bà ấy cười, bà ấy muốn cười, bây giờ con cháu bà đã đầy đàn, cha sẽ vui mừng.
Thẩm Phương tiếp tục nói: "Nhà họ Thẩm cho thuê nhà ở thủ đô, sang năm đã đến thời hạn rồi, thủ tục đều đang ở chỗ bà, vốn dĩ bà cho rằng sẽ chết sớm, không nghĩ tới sống đến bây giờ, tên là Miêu Niệm, sang năm đến kỳ, không chắc Miêu Niệm có thể trở về, cháu thận trọng hơn so với Thanh Nghĩa, bà ngoại giao lại cho cháu.”
Mạt Mạt nghe được cái tên Miêu Niệm, trong lòng chua xót, bà ngoại đã sớm lo liệu xong rồi: "Được, bà ngoại, đám người ông cậu đều sẽ trở về ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận