Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1244. Mắt hình lưỡi dao 2

Chương 1244. Mắt hình lưỡi dao 2Chương 1244. Mắt hình lưỡi dao 2
Mắt hình lưỡi dao 2
Mạt Mạt đi ra khỏi nhà bếp: "Cậu ba của con hôm nay phải về Thủ đô rồi, con còn đi ra ngoài sao?"
Tùng Nhân quay đầu qua nhìn ánh mắt sắc lem của cha, thằng bé rất sợ: "Mẹ, buổi trưa con nhất định sẽ trở về mà, con nhất định sẽ về tiễn cậu đi."
Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương một cái: "Anh đã nói cái gì với con trai vậy, nhìn con sợ hãi kìa, co giò bỏ chạy."
Trang Triều Dương mới tủi thân: "Không phải anh nói cái gi là thằng quỷ đó chê anh già."
Mat Mạt: "... Anh không già."
Trang Triều Dương: "Vợ, em và con trai cùng nhau bắt nạt anh, em có thể nói chuyện đừng ngập ngừng như vậy không?"
Mạt Mạt: ".. Đồng chí Trang Triều Dương, mời anh nhìn phía sau lưng."
Lúc này Trang Triều Dương mới nhớ ra trong nhà không chỉ có người nhà, còn có em vợ và cháu trai, khuôn mặt Trang Triều Dương tái xanh đi, quay đầu qua liếc nhìn hai người đang đứng cứng đờ, ánh mắt phóng lưỡi dao, ý nghĩa rất rõ ràng, giọng điệu đầy vẻ uy hiếp: "Lúc nãy các em đã nhìn thấy nghe thấy cái gì?"
Thanh Nghĩa và Khởi Hàng đồng loạt gật đầu: "Không có nhìn thấy cái gì hết." Suy nghĩ trong lòng chính là mẹ ơi, con mắt của tôi, người đàn ông nhõng nhẽo lúc nãy tuyệt đối không phải Trang Triều Dương mà họ quen biết, đáng sợ quá.
Mạt Mạt cố nhịn cười, bụng sắp đau thắt vì cười rồi, hôm nay Trang Triều Dương đã mất hết mặt mũi rồi.
Trang Triêu Dương mặc kệ vợ, chỉ nhìn Thanh Nghĩa và Khởi Hàng: "Hãy nhớ những gì mình đã nói, nếu không anh sẽ diệt khẩu đó."
Thanh Nghĩa và Khởi Hàng giữ lấy cái cổ, cái đầu lắc như trống bỏi: "Nhớ rõ rồi."
Trang Triều Dương rất hài lòng, thấy hai người đến bàn ăn cơm liền ho khụ khụ một cái, Thanh Nghĩa sắp khóc: "Anh rể, tối hôm qua em đã đặt vé xe lửa cho trưa nay rồi, anh cho em ăn sáng đi, em là người phải ngồi xe lửa suốt mấy ngày đó."
Công việc của Thanh Nghĩa quá nhiều rồi, trong nhà ứ lại một đống việc, ký hợp đồng xong lập tức phải trở về, cậu thật sự không muốn ăn cơm trên xe lửa, ăn đủ rồi.
Trang Triều Dương: ".. Nếu như anh nói anh chỉ là hắng cho thanh giọng thôi thì em có tin không?"
Thanh Nghĩa nói: "... Tin!”
Trang Triêu Dương: "..."
Anh đang nói thật mà, cổ họng anh hơi ngứa nên hắng giọng một cái, nhưng mà Trang Triều Dương rất hài lòng đối với sức sát thương của mình. Mat Mat múc cơm xong, nói với Thanh Nghĩa: "Buổi sáng em không cần đi mua đặc sản đâu, chị đã chuẩn bị cho em rồi, một lát chị đến cửa tiệm của chị dâu Vương lấy vịt sốt, chị đã đặt từ trước rồi, hôm qua có gọi điện thoại hôm nay sẽ đến lấy."
Thanh Nghĩa ngồi xuống: "Cảm ơn chị nhé."
Mạt Mạt: "Chị đưa cho cha mẹ, đâu phải đưa cho em đâu, em cảm ơn chị làm gì chứ, ăn cơm nhanh đi."
Lồng ngực Thanh Nghĩa buồn bực: "Hôm nay hai vợ chồng chị hợp sức chọc em, thật quá đả kích người ta mà."
Trang Triều Dương: "Anh tưởng em đã quen rồi."
Thanh Nghĩa: "..."
Từ nhỏ cậu đã đánh không lại chị gái, cậu đã quen rồi, còn anh rể thì thôi đi, hoàn toàn không có khả năng đánh thắng, một ánh mắt cũng đủ giết chết cậu rồi, cậu vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữal
Trang Triều Dương nhìn về phía Khởi Hàng: "Hôm nay Thanh Nghĩa đi rồi, cháu làm cái gì?"
Khởi Hàng nuốt miếng canh ở trong miệng: "Công việc của cháu nhiều, cháu phải đến nhà xưởng trông coi việc dọn dẹp nhà xưởng, trong xưởng có rất nhiều nguyên liệu."
Trang Triều Dương nói: "Trong đó có nguyên liệu gì?"
Khởi Hàng nói: "Có một ít lương thực và đường, đều để chuẩn bị làm thực phẩm." Trang Triêu Dương: "Cháu định xử lý như thế nào?”
Thanh Nghĩa nói: "Tụi em đã nghe ý kiến của chú Khâu, đem những thứ này đều quyên góp ra ngoài, ở địa phương có chính sách giúp đỡ cho các khu vực nghèo nàn, tụi em vừa mới đến nơi đây, chú Khâu nói làm nhiều việc tốt cũng là điều nên làm, anh rể, anh hỏi cái này để làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận