Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1807. -

Chương 1807. -Chương 1807. -
Ngày hôm sau Mat Mat vẫn bi hù dọa, vặn tai An An, tức giận đến mức cầm cây gậy đuổi theo đánh An An: "Chuyện lớn như vậy, vậy mà bây giờ con mới nói cho mẹ biết, hả?"
An An đau nhe răng há miệng: "Còn không phải là con sợ mẹ nhất thời không chịu nổi sao?"
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Mẹ còn phải cám ơn con à?”
An An: "Mẹ, con sai rồi, là con không đúng, đều là lỗi của con."
Mạt Mạt nhíu mày, trong đầu giật giật, cô lại có cháu?
Bây giờ không phải là lúc tức giận, Phong Uyển ở thủ đô một mình không có ai chăm sóc không thể được, cô vẫn nhớ dáng vẻ không đầy đủ dinh dưỡng của Phong Uyển, hiện tại Phong Uyển lại mang thai, thì nhất định phải nhận được sự chăm sóc.
Mạt Mạt đoán chừng, Phong Uyển nhất định không dám nói với người nhà chuyện mang thai.
Mạt Mạt thở ra một hơi, hai đứa này đều khiến người ta rất lo lắng, quả nhiên khi còn bé càng hiểu chuyện thì lúc lớn lại càng nhiều chuyện, hơn nữa mỗi một chuyện đều là chuyện lớn.
Mạt Mạt bỏ lại An An, bữa sáng cũng không nấu nữa, vội vàng về phòng thay quần áo, lúc thay quần áo, nghĩ đến cô lại làm bà nội, còn có chút kích động nữal
Được rồi, cô vui vẻ là có so sánh, nghĩ đến Trang Triều Lộ, kỳ thật kết hôn sớm cũng rất tốt, chí ít không cần chờ mười mấy năm sau, mỗi ngày cô đều phát sầu.
Mạt Mạt đánh An An động tĩnh rất lớn, giọng nói cũng không khống chế, chờ Mạt Mạt đi ra, An An đã bị mấy đứa Hạo Bác đi thăm hỏi, trong mắt đều là sự sùng bái, anh mình thật lợi hại.
An An sờ lên mũi, khóe miệng giật giật, thực tình là ngoài ý muốn, lúc ấy chính là quỷ thần xui khiến, thật, cậu tự nhận ý chí của cậu không tệ, nhưng lúc đó là thế nào?
An An lắc đầu, nghĩ mãi mà không rõ.
Trên đường Mạt Mạt và An An đến nhà Phong Uyển, Mạt Mạt đã biết cuộc nói chuyện của hai người qua miệng An An.
Mạt Mạt là phụ nữ, càng có thể hiểu phụ nữ, Phong Uyển có hảo cảm với An An, vậy thì dễ làm rồi.
Lúc đầu Mạt Mạt muốn đi mua một số sản phẩm dinh dưỡng, nhưng cuối cùng lại bỏ đi suy nghĩ này, sản phẩm dinh dưỡng không vội, cô muốn đến nói chuyện với Phong Uyển.
Lúc Mạt Mạt và An An đến, Phong Uyển còn đang g trong chăn, nhìn thấy Mat Mat cả người đều có chút ngốc, mơ mơ màng màng há to miệng, gió mát tràn vào áo ngủ, mới nhớ tới cô ấy còn chưa thay quần áo, kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói câu chờ một lát.
Mạt Mạt nghe thấy tiếng tìm quần áo trong phòng, trong mắt mang theo ý cười, con bé này thật đáng yêu.
Chưa tới 5 phút, cửa mở ra một lần nữa, Phong Uyển đối mặt với Trang Liên Tịch sẽ tự nhiên hơn một chút, nhưng đối mặt với Liên Mạt Mạt, cô ấy chỉ căng thẳng, rất căng thẳng.
Trong đầu Phong Uyển vẫn cứ nhớ lại những chuyện mà Liên Mạt Mạt đã từng làm, năng lực quan sát của Liên Mạt Mạt vô cùng mạnh, cô ấy vẫn nhớ, Liên Mạt Mạt cẩn thận và khiêm tốn, cô ấy rất sợ sự kỳ lạ của cô ấy bị phát hiện.
Cô ấy vẫn cho rằng, suy nghĩ của Liên Mạt Mạt là đúng, trọng sinh cũng được, xuyên qua cũng được, chỉ là có cơ hội được sống lần thứ hai, nhưng cũng không có nghĩa là IQ và tâm cơ của bạn sẽ vượt trội, bạn là ai thì vẫn là người đó.
Cho nên muốn trở thành bên chiến thắng với cuộc đời, sống lâu dài, khiêm tốn cẩn thận tuyệt đối là đúng.
Mạt Mạt ngồi xuống, nhìn Phong Uyển vẫn cứ cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nhịn không được đi theo nhìn thoáng qua, không phát hiện cái gì, lại thấy cơ thể Phong Uyển quá căng thẳng mà cứng đờ, hiểu rõ rồi.
Mạt Mạt kéo tay Phong Uyển: "Đừng lo lắng, cháu cũng ngồi đi."
Phong Uyển ai một tiếng, vội vàng ngồi xuống bên giường.
Hiện tại là mùa đông, buổi sáng phòng vẫn có một chút lạnh, Phong Uyển lại cảm thấy rất tốt, chí ít khiến cho đầu óc của cô ấy tỉnh táo, đầu óc sẽ không nóng lên, mơ mơ màng màng bị phát hiện ra vấn đề.
Trong lúc nhất thời trong phòng lại yên tĩnh, Mạt Mạt đã quan sát một vòng, Phong Uyển là đứa chịu khó, căn phòng rất sạch se gọn gàng.
Nhưng quá yên tĩnh, Phong Uyển có chút áp lực, nhịn không được mở miệng: "Dì tìm cháu có chuyện gì không?"
Phong Uyển hỏi ra miệng, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, chắc là Liên Mạt Mạt chướng mắt cô ấy, cho nên hôm nay cầm gậy tới đánh uyên ương, ai không đúng, làm sao lại thành uyên ương rồi!
Trong lòng Phong Uyển lại có một giọng nói khác, Liên Mạt Mạt sẽ không.
Nhưng sau đó lại có một giọng nói mở miệng: "Làm sao lại không, ở miêu tả cũng chỉ là nhân vật trên sách, lại không phải người sống sờ sờ, trên sách miêu tả cũng không thể miêu tả toàn diện như vậy."
Trong lúc nhất thời, hai giọng nói đang đánh nhau trong đầu Phong Uyển.
Mạt Mạt nhìn Phong Uyển căng thẳng không ít, nhất thời còn thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
An An nhìn Phong Uyển thêm vài lần, lên tiếng: "Em không sao chứ!”
Phong Uyển a một tiếng: "Không sao."
Mạt Mạt ho khan, kéo tay Phong Uyển: "Chuyện của hai đứa, dì đã biết rồi, đầu tiên dì thay An An nói lời xin lỗi, cho dù thế nào, cháu cũng là người thua thiệt."
Phong Uyển đỏ mặt lên, chuyện khi đó, cô ấy mơ mơ màng màng, mặc dù uống nhiều quá, nhưng cũng có chút ý thức, ban đầu chính là phát hiện Trang Liên Tịch là người chính trực mới yên tâm đi theo.
Về sau Trang Liên Tịch nói diễn một vở kịch, cô ấy cũng biết đến, bắt đầu ôm nhau cùng một chỗ cũng không có gì, nhưng về sau không biết làm sao, hormone bùng nổ, sau đó chuyện không nên xảy ra thì đã xảy ra rồi.
Cô ấy cũng không ngốc, cũng là người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình tổng tài, khi đó mùi hương trên người cô ấy không đúng, vốn dĩ cô ấy cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hôm qua nghe Liên Mạt Mạt nói về đạo diễn, cô ấy cảm thấy chuyện không đơn giản, buổi tối lúc chưa có Trang Liên Tịch đã muốn nhiều hơn, về sau nghĩ đến nơi phát ra mùi thơm, nghiến răng, biết mùi thơm đã thúc đẩy ham muốn.
Phong Uyển nhịn không được lén liếc Trang Liên Tịch một chút, nói như vậy, Trang Liên Tịch cũng là người bị mắc lừa.
Phong Uyển lắc đầu: "Nên là cháu nói xin lỗi mới đúng."
Phong Uyển nói thật lòng, nếu không phải mùi thơm, Trang Liên Tịch sẽ không làm ra chuyện xấu xa như vậy.
Mạt Mạt nghe vậy, trừng mắt với An An một cái, trong lòng không nhịn được nghĩ, trong lòng Phong Uyển nhất định rất thích An An, nhịn cười không được, hai người có tình cảm, mới có thể chung sống lâu dài!
Mạt Mạt nói: "Bây giờ nói đến chuyện đứa nhỏ trong bụng cháu đi, An An nhất định phải chịu trách nhiệm, ý của dì là nhanh chóng gặp gỡ người lớn một chút để định chuyện hôn sự, đừng chờ đứa nhỏ lớn thêm."
Mạt Mạt biết, bất cứ ở niên đại nào, chưa kết hôn mà có con đều phải hứng chịu dư luận kinh khủng, vẫn là kết hôn trước mới được.
Phong Uyển sửng sốt, cô ấy còn chưa nghĩ tới cha mẹ của nguyên thân, cô ấy sợ hãi, sợ bị cha mẹ của nguyên thân phát hiện, nghĩ đến cha mẹ của nguyên thân yêu thương nguyên thân, trong lúc nhất thời, trong lòng thật không thoải mái, dần dần có cảm giác chua xót.
Phong Uyển muốn từ chối chuyện kết hôn cũng không nói ra miệng được, cô ấy nhất định phải suy nghĩ cho cha mẹ của nguyên thân, bà mẹ đơn thân, còn là chưa kết hôn mà có con, cha mẹ chắc hẳn sẽ lo lắng, hơn nữa cha mẹ rất bảo thủ, nhất định sẽ đau lòng. Nếu như cô ay trở vê, dư luận nhất định sẽ công kích tới người nhà, cô ấy lại sờ bụng một cái, cô ấy nhất định phải thừa nhận, cô ấy không thành thạo một nghề nào, vốn dĩ muốn viết kịch bản, nhưng bây giờ biên tập cũng không kiếm được tiền như trong tương lai.
Cô ấy có thể nuôi sống bản thân hay không cũng là vấn đề, huống chi còn là một đứa bé, cô ấy nghĩ đến mẹ đã qua đời trong một thế giới khác, cô ấy cũng ở trong một gia đình mồ côi mẹ, hiểu rõ gia đình có một mình đứa trẻ rất khổ sở.
Mạt Mạt vẫn luôn quan sát Phong Uyển, sắc mặt Phong Uyển đã dao động, cô nhìn thấy trong mắt, hai đứa bé này sang năm là có thể nhận giấy chứng nhận, vừa vặn kết hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận