Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 820. Đối tượng 2

Chương 820. Đối tượng 2Chương 820. Đối tượng 2
Mạt Mạt nhìn giáo sư Lý một lát: "Ông hy vọng thông qua cháu để giải thích cho bà ngoại ạ?"
Giáo sư Lý thất thần, sau đó cười ha ha: "Xem ta này, đều là người đã gần đất xa trời rồi, còn tranh giành chuyện này, con nhóc này, cháu có biết cái gì là không cam tâm không? Ta hối hận, năm đó nếu ta bày tỏ suy nghĩ sớm một chút, thì làm gì có chỗ cho ông ngoại của cháu, nhưng hối hận thì có ích gì, cháu cứ coi như không nghe thấy ta nói gì đi."
Giáo sư Lý nói xong thì quay người vào nhà, Mạt Mạt nhìn bóng lưng của giáo sư Lý thì thở dài, bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả một đời!
Mạt Mạt biết, bà ngoại rất thông minh, bà ngoại nhất định đã đoán được gì đó, chỉ là không muốn đâm thủng, như vậy cũng rất tốt, một khi chọc thủng rồi, giáo sư Lý ở lại đây sẽ xấu hổ, nhân sinh có đôi khi u mê bối rối lại tốt. Từ sau khi giáo sư Lý nhắc đến chuyện đó thì sau này cũng không đề cập đến thêm một lần nào nữa, mỗi ngày đều tranh cãi với ông ngoại, tình cảm của hai người rất tốt.
Mãi cho đến một ngày, giáo sư Lý nhắc đến: "Đến thủ đô đi, thủ đô rất tốt."
Thẩm Phương lắc đầu: "Không được, thủ đô quá nóng, tôi không chịu được, vẫn là Dương Thành tốt hơn chút, Dương Thành mát hơn."
Giáo sư Lý nghẹn lời, quả thực là vậy, Thẩm Phương không chịu được nóng, bây giờ ngồi tàu hoả cũng vất vả, chớ đừng nói chỉ là thủ đô, giáo sư Lý cũng thôi ý định này.
Vé tàu giáo sư Lý đã sớm chuẩn bị xong, Miêu Chí vì chuyện vé tàu mà còn làm rùm beng lên với giáo sư Lý, Miêu Chí cho rằng, có thể lấy vé giường nằm cũng đã không tệ rồi, còn kiếm vé cao cấp làm gì lãng phí.
Giáo sư Lý bị oán giận đương nhiên giận ngược trở lại, bây giờ tư tưởng khác biệt rồi, ông là tư tưởng cũ.
Cuối cùng cãi nhau ầm ï, Mạt Mạt nghe đã quen rồi, nên làm gì thì cứ làm.
Nửa tháng trôi qua thật nhanh, vẫn như cũ là Liên Quốc Trung tiễn con gái.
Mạt Mạt nhìn hình bóng của cha thu nhỏ lại, cha mẹ sẽ không rời khỏi Dương Thành, nơi đây là nguồn cội.
Trên tàu trở vê cũng không có gì thú vị, Mat Mạt ngủ cả đường, lúc trở lại là buổi trưa, tỉnh thần của Mạt Mạt không tệ.
Cả nhà Mạt Mạt đưa giáo sư Lý về nhà trước, giúp giáo sư Lý chuyển hết hoa về nhà rồi mới về.
Về đến nhà, Tùng Nhân và An An tắm rửa, mang theo bánh kẹo quà tặng đến thăm đám bạn nhỏ rồi.
Vân Kiến bị Tào Cảnh Dật lôi đi, Vân Bình vẫn luôn chững chạc, chơi nửa tháng, cậu phải về làm bài tập hè rồi.
Từ sau khi khôi phục kì thi đại học, trường học cũng không tiếp tục không tập trung nữa, giáo viên và sinh viên đều tích cực hơn, vì thi đại học mà cố gắng nỗ lực hết sức.
IQ của Vân Bình cũng rất cao, đứa nhỏ này đã dự định nhảy lớp rồi.
Mat Mạt thu dọn đồ đạc xong, cầm tiền đến cửa hàng thực phẩm phụ, bây giờ mới nửa tháng mà người đến cửa hàng thực phẩm phụ càng ít rồi.
Mạt Mạt mua chút đồ ăn, lấy tôm càng xanh từ trong không gian ra, lại mua ít trứng gà rồi mới về nhà.
Mạt Mạt về đến nhà, làm việc ngay dưới nhà bếp, buổi tối làm mì lạnh, tôm càng xanh bỏ vào trong tủ lạnh, chờ trưa mai làm.
Vân Kiến đen mặt trở về, Tào Cảnh Dật ở phía sau vẫn liên tục nhận lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi nói xin lỗi vẫn không được à, tôi cũng không nghĩ tới, ai biết Quân Tu muốn giới thiệu người yêu cho cậu chứ, nhưng mà người anh em, cô gái kia không tệ, rất xứng với cậu."
Vân Kiến trừng mắt với Tào Cảnh Dật, cậu ta lập tức im miệng: "Cậu có thể đi rồi."
Lần đầu tiên Tào Cảnh Dật thấy Vân Kiến đen mặt, chỉ có thể rời đi.
Mạt Mạt nhìn Vân Kiến, chỉ chớp mắt thằng nhóc này đã đến tuổi tìm người yêu rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Mạt Mạt: "Chị không để ý tới, còn coi em là trẻ con nữa."
Vân Kiến biết chị muốn nói gì, lo lắng vội vàng nói: "Chị, trước khi em tốt nghiệp đại học thì sẽ không tìm đối tượng."
Thùng thùng, tiếng đập cửa vang lên, có người đến, Mạt Mạt quay người đi mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận