Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1525. -

Chương 1525. -Chương 1525. -
Mê Mễ cũng không giấu diếm, hơn nữa cũng không phải bí mật gì, dù sao Đại Song cũng không yêu cầu giữ bí mật: "Đại Song nói là tiền mà chị ấy tiết kiệm là để mua quần áo cho em trai mới, em trai mới của chị ấy một tuổi rồi, người làm chị cả như chị ấy muốn mua quà, nhưng không có tiền, cho nên hỏi mượn con 20 đồng!"
Mạt Mạt biết cha của Đại Song đã cưới vợ mới, đến đại viện tìm hai chị em Đại Song, cha của Đại Song cưới vợ mới là đã tính toán từ trước, cũng không tới đòi tiền, chỉ là muốn đến để hàn gắn quan hệ cha con, nói trắng ra cũng là có hai người chị tốt, tương lai cua con trai cũng có thể dựa vào.
Nhưng mới gặp mặt, quan hệ cũng không trở nên tốt như vậy.
Mạt Mạt nghe rõ nguyên do, hỏi Tùng Nhân: "Mấy đứa vì sao lại ngăn không cho vay tiền?"
Tùng Nhân nói chuyện rất bộc trực: "Con không thích hai đứa bé gái nhà sát vách, đừng thấy không hé răng, nhưng tâm tư không nhỏ đâu, Đại Song vay tiền là do nắm chắc được Mễ Mễ ngốc! Tiền này đã đi là không thể trở về, tại sao phải cho mượn!"
Mễ Mễ nghe rõ, hai mắt trừng thật to: "Anh cả anh nói là thật à? Chị ấy sẽ không trả?"
Tùng Nhân xoa tóc Mễ Mễ: "Trước tiên không nói đến việc nó không có ý định trả, cho dù coi như dự định trả, nó đi đâu để kiếm được tiền trả? 20 đồng cũng không ít, tuổi còn nhỏ đã dám mượn nhiêu như vậy, sau này thành quen rồi thì hỏng mất."
Suy cho cùng Mễ Mễ còn nhỏ tuổi, mặc dù không thích Đại Song, nhưng cũng là hàng xóm, hai nhà quan hệ cũng không tệ lắm, cô bé cũng không nghĩ nhiều, kỳ thật cô bé có thể cho vay tiền cũng là hướng về phía anh Dương Lâm, cô bé tin tưởng anh Dương Lâm.
Bây giờ anh cả lại nói như này, Mễ Mễ có chút buồn bực, cô bé không hiểu giữa trẻ con với nhau mà cũng phải phức tạp như vậy sao? Mễ Mễ buồn bực nói: "Em không cho Đại Song mượn tiền nữa."
An An cảm thấy anh cả giáo dục Mễ Mễ vẫn chưa đủ, tiếp lời nói: "Mễ Mễ, em tuỳ tiện đồng ý với Đại Song rồi, em lại đột nhiên không cho con bé mượn nữa, trong lòng con bé sẽ hận em."
Mễ Mễ kinh ngạc: "Vì sao?"
Mạt Mạt kéo Mễ Mễ ngồi xuống: "Bởi vì Đại Song đã coi con trở thành cọng rơm cứu mạng rồi, bây giờ con không giúp con bé nữa, dĩ nhiên sẽ ghi hận lên người con."
Mễ Mễ vẫn còn có chút ngây thơ, Mạt Mạt kiên nhãn giải thích cho Mễ Mễ.
Thật ra đây cũng là chuyện tốt, khiến cho Mễ Mễ trưởng thành không ít, chí ít ngày sau có thể phân biệt ra được người nào nên giúp, người nào không nên giúp.
Mạt Mạt cũng ý thức được cô không để ý đến việc giáo dục Mễ Mễ, sau khi Mễ Mễ tới, Mạt Mạt cho Mễ Mê tình thương của mẹ, nhưng chưa từng dạy cho Mễ Mễ kết bạn như thế nào, phân biệt bạn bè như thế nào.
Ba đứa con trai của Mạt Mạt đều được cô dạy bảo, hơn nữa ba đứa con trai rất thông minh, năng lực suy một ra ba rất mạnh, lúc Mễ Mễ tới lại là một đứa trẻ nghe lời, trong tiềm thức cô cũng xếp loại Mễ Mễ rồi.
Sự việc của Đại Song cũng coi như đã cho Mạt Mạt một lời nhắc nhở, phải dạy thêm cho Mễ Mễ một số cách xử sự làm người.
Mạt Mạt không hy vọng Mễ Mễ trở thành một đứa ngốc nghếch ngọt ngào, cô không mong Mễ Mễ khôn khéo nhiều, thế nhưng không hy vọng lúc Mễ Mễ trưởng thành bị người ta lừa.
Mạt Mạt ăn cơm xong đã tiến hành giáo dục một mình với Mễ Mễ.
Ngày hôm sau Mạt Mạt đã gặp được Đại Song ngăn ở cửa chính, Đại Song không nhìn thấy Mạt Mạt đang đi giày, trơ mắt nhìn Mễ Mễ đã đi vào sân.
Trong vòng một đêm Mễ Mễ đã hiểu rất nhiều, áy náy nói với Đại Song không thể cho mượn, mặt Đại Song lập tức đỏ lên, may mà Mễ Mễ tự mình chạy tới nhỏ giọng nói, nếu như nói ngay trước mặt mấy đứa Tùng Nhân, đoán chừng Đại Song đã khóc rồi.
Đừng thấy trẻ con còn nhỏ, nhưng đã có thể diện, Đại Song không khóc, nhưng quả thực trong lòng đã hận lên Mễ Mễ, nhìn thấy Mạt Mạt đẩy cửa đi ra thì quay đầu chạy. Mat Mat xoa đâu Me Mễ: "Mẹ đi làm trước."
Mê Mê gật đầu: "Mẹ nuôi lái xe chú ý an toàn."
Mạt Mạt: "Được."
Mạt Mạt lái xe đi trước, mấy đứa Tùng Nhân đeo cặp đi ra, may đứa bé mới cùng nhau đi học.
Mạt Mạt cũng không để ý đến chuyện của Đại Song, không phải con cái nhà mình, có Tiết Nhã quan tâm rồi!
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến thứ 5, Mạt Mạt cố ý xử lý xong hết công việc, để trống ra thứ 5.
Mấy đứa bé biết mẹ sắp đi giảng bài cho sinh viên đại học, cảm giác tự hào vô cùng, hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều biết, mẹ mình là người lợi hại nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận