Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1207. Bất an 1

Chương 1207. Bất an 1Chương 1207. Bất an 1
Vương Thanh cầm một xấp Đại Đoàn Viên: "Trả hết à? Chị còn tưởng rằng trả tiền đặt cọc chứ!"
Mạt Mạt nói: "Uy tín bạn bè của cha nuôi em cũng không tệ, bọn họ ăn xong vịt ngâm tương, cũng tin tưởng uy tín của đại viện, nên rất yên tâm trả hết."
Vương Thanh thu tiền: "Vì uy tín của đại viện, chị nhất định sẽ làm tốt."
Vương Quân: "Vậy được rồi, chúng ta đi về trước đây, hai người các em không cần tiễn."
Trang Triều Dương và Mạt Mạt không đồng ý, kiên trì tiễn ra đến cửa, đây là một loại thái độ, biểu hiện sự coi trọng cả nhà Vương Quân.
Buổi tối, ngoài cửa sổ gió nổi lên, thổi cửa sổ kêu vang, nửa đêm một trận mưa lớn rơi xuống, lúc Trang Triều Dương đi mưa vẫn chưa ngừng.
Buổi trưa, mưa mới dần tạnh, nhưng gió vẫn thổi.
Buổi chiều Mạt Mạt ngủ trưa dậy, lúc xuống lầu, vậy mà Dương Lâm đang ở đó, Mạt Mạt nhìn bên ngoài, gió còn đang thổi, mưa lại rơi: "Thời tiết như thế này sao không ở trong nhà, sao lại ra ngoài làm gì?"
Dương Lâm: "Dì Liên, cháu ở trong nhà hết nổi rồi, cho nên mới đi ra ngoài."
Bởi vì là ngày mưa gió, nhiệt độ nóng nực ở thành phố Z giảm, Mạt Mạt nhìn áo sơ mi trắng của Tùng Nhân và Dương Lâm : "Di đi nấu chút nước đường gừng, uống làm ấm thân thể."
Dương Lâm: "Cảm ơn dì Liên."
Mạt Mạt xua tay: "Không cần cám ơn."
Mạt Mạt nấu xong nước đường gừng rồi, rót cho mỗi đứa bé một cốc, bản thân thì uống hết một cốc lớn, thân thể ấm lên không ít, Mạt Mạt cuộn tròn trên ghế sô pha: "Dì tới nơi này đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy gió lớn như vậy."
Dương Lâm nói: "Di Liên, cái này cũng chưa tính là lớn, năm nay ngày gió cũng ít, năm ngoái ngày gió mới lớn, thổi gãy cả cành cây, còn có bão nữa, cái đó mới dọa người."
Mạt Mạt chỉ gặp bão trong tin tức ở tương lai, thế tới hung hăng, trong thành phố toàn là cốt thép xi măng, lực phá hoại vẫn như cũ rất lớn, Mạt Mạt lo lắng cho những công trình xây dựng vào những ngày cuối năm này những ngày cuối năm kiến trúc Mạt Mạt là lo lắng.
Mạt Mạt nói: "Dì thật sự không hy vọng nhìn thấy bão."
Dương Lâm nói: "Tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy, mỗi lần bão qua đi, đều sẽ kéo đi mạng người, có nhà đều bị phá vỡ, còn có trên mặt đường đọng nước, phải rất lâu mới có thể loại bỏ được."
Tùng Nhân mở to hai mắt nhìn: "Bão lợi hại như vậy?" Dương Lâm gật đầu: "Unm, rất khủng bổ."
An An hỏi: "Đại viện thì sao? Có bão, đại viện cũng sẽ bị chìm sao?”
Dương Lâm lắc đầu: "Thế thì không, đại viện ở địa hình cao, lúc xây dựng cũng tính đến tác dụng phòng bão một chút, những năm này ảnh hưởng của đại viện cũng không phải là rất lớn, nhưng cũng đã quật đổ không ít cây, nếu quả như thật sự là ngày bão, tốt nhất đừng đi ra ngoài."
Mạt Mạt nghe tiếng gió bên ngoài gào thét, trong lòng căng thẳng: "Dương Lâm, cháu đã sống ở nơi này từ nhỏ, cháu xem thời tiết như này có bão không?"
Dương Lâm gãi đầu: "Dì Liên, cháu cũng không biết lúc nào bão đến, hiện tại rất khó dự đoán, chẳng qua cháu đề nghị vẫn nên mua nhiều lương thực một chút trở về, tránh cho nếu thật sự có bão, trở tay không kịp."
Mạt Mạt thở dài, ở tương lai đã có thể theo dõi chính xác bão để tiến hành báo nguy trước, nhưng bây giờ không được, Mạt Mạt nói: "Ở chỗ dì có xe, ngày mai cháu hỏi mẹ cháu một chút xem, có muốn cùng đi mua đồ với dì không."
Dương Lâm nói: "Vâng, cháu về nói với mẹ."
Mạt Mạt lại hỏi Dương Lâm một số chuyện liên quan tới bão, sau đó trò chuyện một chút đã tới chuyện của Dương Tuyết: "Chuyện của Dương Tuyết giải quyết xong rồi hả?"
Dương Lâm gật đầu: "Vâng, sau này chị ấy sẽ không đến đại viện nữa."
Mạt Mạt thật sự tò mò: "Cha cháu đã giải quyết như thế nào?"
Dương Lâm: "Cha cháu đi tìm Dương Tuyết, viết di chúc, trăm năm về sau, tất cả tiền lương và tài sản của cha đều sẽ quyên góp ra ngoài, bảo Dương Tuyết đừng nhớ đến nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận