Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 577. Năm đó 1

Chương 577. Năm đó 1Chương 577. Năm đó 1
Thẩm Phương kêu Triệu Tuệ ngồi trước, Hạo Dương ở trong lòng Triệu Tuệ động đậy loạn xạ, Miêu Chí nói: "Để ông ôm cho."
Triệu Tuệ,"Ông ngoại, nó ngồi không yên đâu, vẫn để cháu ôm al"
Miêu Chí cười,"Để ông!"
Triệu Tuệ chỉ có thể đưa đứa nhỏ qua, Hạo Dương chui tọt vào trong ngực Triệu Tuệ, Miêu Chí cười híp mắt nói: "Đây là không nhớ ông cố rồi, cháu quên mất hai tháng trước còn gặp ông đấy."
Triệu Tuệ không biết nên tiếp lời thế nào, Điền Tình giải vây,'Đứa nhỏ đều như vậy, thời gian lâu không gặp nhau sẽ quên, làm quen một chút là được au
Thẩm Phương cười,"Tôi thấy là ông quá nghiêm túc nên đứa nhỏ mới sợ ông đó!"
Miêu Chí,"Cái bà già này, tôi rất hòa ái đấy nhé."
“Tôi cũng không có nhìn ra."
Miêu Chí và Thẩm Phương đá xéo nhau một hồi, đồ vật cho Mạt Mạt cũng được đẹm lên lên, Mạt Mạt xem xét, đây cũng quá nhiều rồi, hai cái túi lớn, cộng thêm hai bao quần áo lớn.
Mat Mạt há to miệng,"Ông ngoại, bà ngoại, nhiều quá rồi ạ.
Thẩm Phương hào khí mà nói: "Không nhiều, bà chỉ lẫy ra một phân rất nhỏ, Dương Thành còn có rất nhiều đấy."
Miêu Chí nói tiếp: "Xe quá nhỏ nên chứa không được bao nhiêu, chờ lần sau tới lại mang thêm cho mấy đứa."
Mat Mạt”..."
Mạt Mạt cảm giác, sau khi cô sống lại, không gian và hiểu rõ tương lai không phải bàn tay vàng của cô, ông ngoại và bà ngoại mới phải.
Lúc này người đã đông đủ, Miêu Chí nhìn thoáng qua Vân Bình, Liên Thanh Bách mở miệng nói: "Tiểu Tuệ, em dẫn theo Hạo Dương và Vân Bình đi vào phòng ngủ đi."
Triệu Tuệ ôm con đứng dậy, nắm tay Vân Bình,"Cùng dì trở về phòng nào."
Vân Bình nhìn về phía anh trai, thấy anh trai gật đầu, mới nắm tay Triệu Tuệ vào phòng, Lâm Sâm cũng xuống lầu, anh ta phải chạy xe đi đổ xăng.
Thẩm Phương uống một hớp nước, thanh cuống họng nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, năm đó bà du học trở về, trong nhà sắp xếp cho bà một vị hôn phu, bà học tập tư tưởng mới cho nên không đồng ý, ngày đính hôn liền chạy trốn, tiểu thư thế gia rất dễ bị ăn cướp để mắt tới, mất tiên, đói đến sắp chết nhưng lại không muốn về nhà, gặp được ông ngoại các cháu."
Miêu Chí nói tiếp: "Lúc ấy bà ngoại các con vô cùng đáng thương, ôm đầu gối ngồi xổm 0 giao lộ, ông nhất thời có lòng tốt, đưa cho một cái bánh, bà ngoại các con nhất định muốn báo ân, sau khi bị nhà họ Thẩm tìm được, đám cưới bị hủy, bà ngoại các con được tự do, suốt ngày tới tìm ông, dạy ông biết chữ, dạy ông đọc báo."
Phần sau Miêu Chí ngại nói, Thẩm Phương nói: "Ở chung một thời gian dài liền có tình cảm, thứ tiểu thư thế gia thích học, trong nhà là không cho phép, ông ngoại các con quyết định muốn kiếm được một vị trí trong xã hội, đăng ký trường học, chăm chỉ học tập, sự cố gắng được đền đáp, thời gian hai năm, nhảy lớp tốt nghiệp, viết văn rất không tệ, đáng tiếc ông cố các con vẫn không đồng ý."
Miêu Chí an ủi vỗ tay vợ,"Lúc ấy nhà họ Thẩm liền muốn rời khỏi nước, đã bắt đầu chuẩn bị, bà ngoại các con tính tình bướng bỉnh, không quan tâm, năm đó ông cũng trẻ tuổi xốc nổi, liền làm ra chuyện bỏ trốn, về nhà kết hôn sinh sống hai năm, vẫn là bị ông cố các con tìm được, bắt bà ngoại các con trở về, màn đêm buông xuống liền lên tàu thuỷ."
Miêu Chí ngừng một chút rồi nói tiếp: "Chờ lúc ông tìm đến thì nhà họ Thẩm đã không còn ai, ông không cam tâm, cho nên thường xuyên đi vào trong thành phố nên mới có chuyện về sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận