Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 617. Ai 1

Chương 617. Ai 1Chương 617. Ai 1
Ai1d
Ngày hôm sau khi Mộng Nhiễm tới, Mạt Mạt vốn định hỏi, nhưng bọn họ đã ở chung bốn năm, sau khi đính hôn, Mộng Nhiễm chưa bao giờ nhắc tới người nhà của mình nữa, câu hỏi của Mạt Mạt đến bên miệng lại nuốt trở về, quên di ai với ai, không liên quan øì đến cô cả.
Mấy người Mạt Mạt dẫn theo mấy đứa nhỏ đi xe khách trở về, Thanh Nghĩa muốn kết hôn, Điền Tình vui đến phát khóc, ba năm nay bà ấy rảnh rỗi, cháu trai lại không ở bên cạnh nên bà ấy có nhiều thời gian nhớ thương cặp song sinh. Cặp song sinh đều đã đính hôn rồi nhưng chưa ai kết hôn cả, bà ấy nhìn mà cuống lên, bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng có một đứa sắp kết hôn.
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm tranh thủ thời gian không ăn cơm trưa, cầm thư giới thiệu và hộ khẩu đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhận giấy chứng nhận kết hôn, ăn cơm trưa xong Thanh Nghĩa liên mang Mộng Nhiễm về quê đón ông bà nội.
Điền Tình cùng con gái mình nói chuyện phiếm: "Mẹ đã hỏi Mộng Nhiễm rồi, Mộng Nhiễm kết hôn không có ý định mời người nhà mẹ đẻ."
"Trong lòng Mộng Nhiễm bị tổn thương thấu tim rồi, cô ấy đối với gia đình không ôm ảo tưởng xa vời nữa. Không mời cũng tốt, miễn cho đến lúc đó nháo ra chuyện thì mọi người lại bị mất mặt, khó coi." Điên Tình nói: "Ông ngoại con cũng nói như vậy đấy."
Điền Tinh nhìn Tùng Nhân đang chạy nhảy điên cuồng ở trong sân: "Thằng nhóc này, sao lại không ngủ trưa chứ?"
Mạt Mạt day day trán: "Quá nhiều năng lượng đấy mà, mẹ, mẹ cũng ngủ đi, con dẫn Tùng Nhân đi mua quà thay cho Thanh Nhân.”
Điền Tình đồng tình với con gái, bà ấy nuôi năm đứa con mà không có đứa nào điên cuồng giống như Tùng Nhân cả: "Được rồi, vậy mẹ đi ngủ đây."
Mạt Mạt xách túi vải, gọi Tùng Nhân: "Để mẹ dẫn con đi dạo một chút."
Tùng Nhân lập tức vứt bỏ cỏ trong tay: "Hay quá đi, mẹ, đi tòa nhà cao cao đó sao?”
Mạt Mạt lau tay Tùng Nhân, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai: "Đúng vậy, đi tòa nhà cao cao."
"Bánh ngọt, bánh ngọt."
Mạt Mạt vỗ bụng con trai: "Quả dưa hấu này của con cũng sắp chín rồi, còn ăn nữa à?"
Tùng Nhân nhảy nhót: "Đó là nó ăn no thôi, con nhảy thì nó liền nhỏ lại."
Mat Mạt: "...
Cửa hàng bách hóa buổi trưa náo nhiệt hơn các khung giờ khác, tất cả mọi người đều đi làm, chỉ có thời gian nghỉ trưa là có thể tới đó đi dạo.
Mạt Mạt vừa mới vào cửa hàng bách hóa, Tùng Nhân liên kéo Mat Mạt đi lên lâu hai, thăng nhóc này nhớ rõ tầng hai có đồ ăn.
Mạt Mạt nói: "Đợi một lát nữa rồi lên lầu hai, chúng ta đi xem radio trước đã."
"Mẹ, nhà chúng ta có radio rồi mà, mẹ xem radio làm gì nữa?”
"Mẹ xem giúp cậu ba, cậu ấy muốn tặng quà cưới cho cậu tư, nhờ mẹ mua quà giúp."
Tùng Nhân nghiêng cái đầu nhỏ, đột nhiên cảm giác, kết hôn thật là tốt, có chăn bông mềm mại, có radio, còn có đủ loại quà tặng nữa, cậu bé lập tức ra quyết định: "Mẹ ơi, con cũng muốn kết hôn."
Mạt Mạt bật cười thành tiếng, nắm lấy khuôn mặt Tùng Nhân, vừa cười vừa nói: "Con còn quá nhỏ không thể kết hôn được, chờ con lớn lên mới được."
Tùng Nhân: "Khi con lớn lên sao?"
Mạt Mạt kiên nhẫn trả lời: "Ít nhất là phải trưởng thành đủ mười tám tuổi đã."
Tùng Nhân: "Vậy con còn phải chờ đợi thật nhiều năm nữa, mẹ, tại sao con lớn lên?”
Mạt Mạt vừa đi vừa nói: "Tự nhiên mà lớn thôi."
Tùng Nhân tiếp tục hỏi: "Mẹ ơi, cái gì là tự nhiên mà lớn?"
Mạt Mạt cúi đầu nhìn Tùng Nhân, mười vạn câu hỏi vì sao lại tới rồi, cô hối hận, vừa rồi đáng lễ ra cô không nên giải thích: "Tùng Nhân, dì vừa rồi đi ngang qua nói, có bánh gạo đấy." Tùng Nhân quay đâu lại: "Mẹ, chúng ta vân nên lên tầng hai trước đi!"
Mạt Mạt thở ra một hơi, cũng may mà không hỏi nữa.
Mat Mạt mua radio, so sánh với năm năm trước, giá cả vẫn không có gì thay đổi. Cô cất kỹ radio xong, Tùng Nhân đã chờ đến mất kiên nhẫn rồi.
Đến lầu hai, thằng nhóc này đi thẳng đến quầy bánh ngọt, ánh mắt nhìn bánh gạo chằm chằm không chịu dời mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận