Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 189. Chủ nhiệm Hướng tới làm gì thế? 1

Chương 189. Chủ nhiệm Hướng tới làm gì thế? 1Chương 189. Chủ nhiệm Hướng tới làm gì thế? 1
Chủ nhiệm Hướng tới làm gì thế? 1
Mạt Mạt liếc nhìn thấy đúng là Liên Thu Hoa, Liên Thu Hoa đang đợi ở sảnh, Hướng Hoa nhanh chóng chạy ra, cẩn thận đỡ Liên Thu Hoa.
Thanh Nghĩa có chút hả hê: "Bị báo ứng rồi, trẹo cả eo rồi đó."
Mạt Mạt đếm ngày, từ lúc hai người họ phát sinh quan hệ thì đã được một tháng, cô ta đang mang thai, lần này vòng eo của Liên Thu Hoa thẳng tắp, sẽ không yên ổn.
"Không hiểu thì đừng nói nhảm, được rồi, chúng ta đi thôi!"
Thanh Nghĩa vừa đạp xe vừa nói chuyện: "Chị, chị tốt nghiệp rồi, chúng ta trở về thôn Tiểu Hà một chuyến đi, còn có thể thăm chị Triều Lộ."
"Bây giờ không thể trở về, chờ đến sinh nhật của ông nội rồi trở về sau."
Thanh Nghĩa có chút ủ rũ: "Nhất định phải cẩn thận như vậy ạ?”
"Đúng vậy, làm như vậy là để bảo vệ chị Triều Lộ, qua năm nay sẽ tốt hơn. Thanh Nghĩa, chị chưa bao giờ hỏi em, nếu em không thể đi học cấp ba thì em sẽ làm gì?”
Thanh Nghĩa vội đạp phanh, suýt chút nữa làm văng Mat Mat ra ngoài: "Gái thăng nhóc này, em doạ chị sợ chết khiếp."
"Chị, chị dọa em mới đúng, không thể học cấp ba là có ý gì?"
"Ý chị là nếu như, nếu như thì sao?"
Thanh Nghĩa bĩu môi: "Không có nếu như, em mà không đi học cấp ba thì cha sẽ thực sự đánh gãy chân em, em không dám.”
"Quên đi, coi như chị chưa nói gì, chúng ta vê nhà đi"
"Vâng."
Mạt Mạt nhìn con đường đã được dán đầy những khẩu hiệu, đây mới chỉ là bắt đầu, chẳng bao lâu nữa trường học sẽ đóng cửa hoàn toàn, cặp song sinh cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề chuyển đến vùng nông thôn trong tương lai gần.
Điền Tình tan sở trở về nhà, thất vọng nhìn bằng tốt nghiệp, sau đó đẩy nó cho Mạt Mạt: "Con cất đi."
"Mẹ, mẹ không sao chứ!" Mat Mat lo lắng nhìn Điền Tình.
Điền Tình xua tay: "Không sao, may mà mẹ đã chuẩn bị tâm lý. Nhà Y Y thế nào rồi?"
"Cha bị bắt đi, dì Tiền bị động thai phải nhập viện, con không dám bảo Y Y đi thăm ông bà ngoại."
"Con tốt nhất đừng nói, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ kích thích đến nhà bọn họ."
"Vâng, con biết ạ." Điền Tình tính ngày: "Cha con ngày mốt sẽ trở vê, trụ cột của nhà chúng ta không có ở nhà, mấy ngày nay trong lòng mẹ vẫn không yên!"
"Nhà chúng ta sinh hoạt bình thường là ổn thôi, mẹ không cần lo lắng."
Điền Tình có chút kích động: "Sao không lo lắng được chứ. Con gái à, con không biết đấy thôi, có mấy người trong nhà máy đã bị bắt đi rồi, mẹ nhìn thấy cũng vô cùng sợ hãi."
"Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều cũng vô dụng."
"Mẹ chỉ nói thôi, giữ trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nói cho con biết sẽ dễ chịu hơn. Được rồi, mẹ về ngủ đây, các con cũng đi ngủ sớm đi."
"Vâng ạ.”
Mẹ trở lại phòng ngủ, hai đứa sinh đôi nhìn Mạt Mạt: "Nhìn chị làm gì? Các em mau đi ngủ đi!"
"Vâng."
Mat Mạt trở về phòng, nằm tran trọc không ngủ được, muốn viết thư cho Trang Triều Dương. Cô cầm bút lên, mới viết được hai chữ thì không viết tiếp nữa, bây giờ không phải lúc viết thư. Chờ đợi, chờ đợi trong sự bình tĩnh yên bình.
Trong quân đội, Trang Triều Dương đã hai ngày không ngủ, anh đã nhận được tin tức của anh rể. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là trụ cột của gia đình, may mà anh đã chọn quân khu mới nên sẽ không bị mắc kẹt trong cục diện bế tắc. Trang Triêu Dương nghĩ đến Mat Mạt, nếu không phải cô nhóc này nhắc nhở anh vài câu, có lẽ anh đã vào học viện quân sự rồi. Trang Triều Dương trằn trọc, anh muốn gặp Mạt Mạt, rất muốn gặp cô, nhưng hiện tại không thể, trong tháng này anh không thể đi đâu cả.
Ngày hôm sau, Tiền Y Y trở về vào sáng sớm. Mạt Mạt lấy chìa khóa mở cửa nhà cô ấy, Tiền Y Y cứ giữ im lặng, Mạt Mạt cũng không hỏi mà giúp cô ấy dọn dẹp nhà cửa.
Tiền Y Y quay lưng lại với Mạt Mạt, khàn giọng nói: "Mạt Mạt, mẹ tớ chủ động từ chức rồi, chiều nay bà sẽ xuất viện."
Mạt Mạt nhìn Tiền Y Y đang run rẩy vai, vươn tay vỗ nhẹ: "Đừng khóc, từ chức cũng tốt."
"Tớ không khóc, mẹ đang mang thai. Ông nội không coi trọng chuyện này, tớ phải mạnh mẽ, hôm nay là lần cuối tớ khóc, sau này sẽ không khóc nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận