Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1803. -

Chuong 1803. -Chuong 1803. -
Mê Mễ cũng đi theo ra ngoài, nhón mũi chân nhìn xung quanh, xung quanh người đến người đi, Mễ Mễ cau mày: "Mẹ nuôi, anh hai chạy cũng quá nhanh, rốt cuộc anh hai sao vậy?”
"Mẹ cũng muốn biết, vừa rồi vẻ mặt lo lắng, không biết thế nào?"
Mat Mat thâm cảm thấy may mắn, may mà không phải An An bối rối, nếu không cô lại nên lo lắng, cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của An An, rõ ràng An An phát hiện ra ai đó.
Mạt Mạt và Mễ Mễ chờ ở cửa, nhân viên phục vụ nhà hàng đuổi tới, thấy Mạt Mạt không có ý đi, thở phào nhẹ nhõm, thức ăn đã làm xong rồi, khách lại đi, trách nhiệm của bọn hol
Nhân viên phục vụ mời Mạt Mạt trở về, Mạt Mạt lại nhìn xung quanh, vẫn không thấy hình bóng của An An, lúc này mới trở về nhà ăn.
Bên chỗ An An, chạy một đường, may mà vận động thời gian dài, nếu không còn đuổi không kịp đâu!
An An mím môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào xe đạp trước mặt, trên chiếc xe đạp có một cô gái trẻ tuổi, tóc dựng thẳng đuôi ngựa, vẻ mặt không được tốt lắm, hình như có tâm sự.
An An không dám gọi, rất sợ hù doạ đến người lại ngã từ trên xe đạp xuống, mắt An An loé lên, cuối cùng xông vào, lập tức cam lây tay lái của xe đạp.
Sắc mặt Phong Uyển trắng bệch, thân thể không chịu khống chế đổ nghiêng về bên phải, trong lòng thâm mắng không may, nhắm chặt hai mắt, chỉ cầu ngã nhẹ một chút.
Nhưng chờ đợi mấy giây, cũng không có cảm giác đau đớn, Phong Uyển lúc này mới cảm giác được, cô ấy được người khác đỡ, Phong Uyển thận trọng mở to mắt, vỗ lên ngực, may mắn, may mắn.
Dáng người của An An không thấp, 1m84, thân hình nhìn thì rất gầy, nhưng có bắp thịt, ôm Phong Uyển rất nhẹ nhàng.
Mắt An An nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Phong Uyển, vẻ mặt khó lường.
Lúc đầu Phong Uyển rất vui vẻ vì anh chàng đẹp trai trước mắt, nhưng bây giờ không vui nữa, anh chàng đẹp trai dù có đẹp trai cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác: "Ai, có thể buông tay ra rồi."
An An mím môi: "Em chắc chắn chứ?"
Phong Uyển không ngốc, nhìn xuống tình hình của mình, quả quyết ngậm miệng.
Khoé miệng An An khẽ nhếch lên nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, ôm Phong Uyển xuống xe, chờ Phong Uyển đứng vững vàng, ngón tay của An An chỉ vào cổ tay của Phong Uyển.
Phong Uyển giật nảy mình, vội vàng nắm tay rụt trở về, hai mắt chuyển động, đổi chủ đề: "Vừa định cám on anh, anh thấy là ai kéo xe của tôi không?”
An An: "Tôi."
Phong Uyển mở to hai mắt nhìn, trợn mắt: "Anh có bị bệnh không, tôi đạp xe đạp đang rất tốt, anh kéo tôi làm gì, không biết rất nguy hiểm sao?"
Trong mắt An An soi chiếu biểu cảm tức giận của Phong Uyển, đường cong trên khóe miệng lớn thêm không ít: "Tôi chỉ là đến bắt kẻ trộm đồng hồ đeo tay của tôi."
Cái miệng nhỏ nhắn của Phong Uyển khẽ nhếch lên, cả người đều ngây ngẩn, sau đó gương mặt nhanh chóng đỏ lên, rất hiển nhiên nhớ tới chuyện ba tháng trước.
Sắc mặt Phong Uyển thay đổi, trong đầu cô ấy rối loạn, cô ấy chỉ muốn chạy.
Đầu ngón tay khẽ sờ lên eo một cái nhẹ đến mức không thể nhìn thấy.
An An vẫn cứ chờ người con gái trả lời, nhưng chờ được chính là đồng hồ bày ở trước mặt, sắc mặt An An trầm xuống.
Phong Uyển run lên, anh chàng đẹp trai trước mắt, hình như có chút tức giận, nhưng Phong Uyển không muốn dính líu quan hệ máu chó với người con trai trước mắt: "Đồng hồ trả lại cho anh, chuyện xảy ra trước kia, cứ coi như là một giấc mộng."
"Ha ha."
Trong lòng Phong Uyển có chuyện muốn nói, có thể không cười lạnh sao? Sợ hãi đến hoảng loạn. Hai người giang co, không khí xung quanh có chút thấp.
An An cần thận quan sát cô gái, sắc mặt hơi trắng bệch, vừa rồi nắm cánh tay, gầy hơn so với trước kia.
An An nhìn cô gái muốn chạy: "Tôi là một người rất truyền thống."
Phong Uyển ngây người: "Cho, cho nên?"
An An: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Cả người Phong Uyển đều xù lông lên, giống như con mèo, mở to hai mắt nhìn, cảnh giác với An An, lui về phía sau hai bước: "Không, không cần."
"Ha ha."
Phong Uyển: "...
Hai người lại rơi vào sự im lặng, bởi vì nhan sắc của cả hai đều có giá trị, người đi ngang qua đều nhao nhao quăng tới ánh mắt.
Tiếng ùng ục, ùng ục, phá vỡ sự bình tĩnh.
Khoé miệng An An khế run rẩy, hai mắt rũ xuống, một tay dắt xe đạp, một tay dắt Phong Uyển: "Đi, ăn cơm."
Phong Uyển cũng ngây người, trong đầu hiện lên một suy nghĩ cuối cùng.
Chờ Phong Uyển đến nhà hàng, cả người đều choáng váng, chỉ có một suy nghĩ, cô ấy đang ở đâu, có phải cô ấy đang nằm mơ hay không?
Đừng nói Phong Uyển bối rối, Mạt Mạt cũng sợ ngây người, đôi đũa trong tay cũng rơi trên mặt bàn. Mat Mat mắt nhìn trừng trừng con trai đang năm tay một cô gái, trái tìm của cô ai, thật có chút chịu không được, hơn nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói: "Con trai, vừa rồi con giới thiệu, lặp lại lần nữa?"
Mạt Mạt để bảo đảm nghe rõ ràng, ngểnh cổ lên không ít, hai mắt còn nhìn chằm chằm môi An An, bảo đảm một chữ cũng không lọt.
An An kéo Phong Uyển đang mất hồn ngồi đối diện, lúc này mới nghiêm túc giới thiệu: "Mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ."
Mạt Mạt nghe rõ ràng, sau đó, sau đó ôm ngực, trái tìm đập có chút nhanh.
Mạt Mạt bị hù dọa, thằng nhóc An An này tính cách rất khó động tình, cô còn đang lo lắng, không nghĩ tới vả mặt nhanh như vậy, bây giờ cũng vượt qua bạn gái trực tiếp thành vợ tương lai.
Mạt Mạt nghi ngờ nghiêm trọng, hôm nay tất cả đều là mộng, nghiêng đầu hỏi Mễ Mễ: "Con gái, có phải con cũng đang mơ hay không?"
Lúc đầu Mễ Mễ rất kinh ngạc, nhưng nghe lời của mẹ, có chút muốn cười: "Mẹ, mẹ không nằm mơ."
Mạt Mạt ồ một tiếng, sau đó giọng cao hơn mấy phần: "Lại là thật."
An An ho khan một tiếng, cậu thật sự không nghĩ tới mẹ sẽ phản ứng lớn như vậy: "Mẹ, mẹ không sao chứ!"
Mạt Mạt muốn nói có sao, có chuyện rất lớn, đời trước thằng nhóc An An này ngoan ngoãn biết bao, xưa nay sẽ không dọa người, không đúng, đời trước An An đã dọa người rồi, quả nhiên cô nhìn lầm An An rồi, đứa nhỏ này chính là không an phận.
Mạt Mạt không muốn nhìn An An nữa, ánh mắt rơi vào trên người cô gái, không nghĩ rằng, phản ứng của cô gái còn lớn hơn, sợ ngây người, đôi mắt to vẫn luôn nhìn cô.
Mạt Mạt nhịn không được sờ lên mặt mình, sau đó có một loại cảm giác cùng cảnh ngộ, có thể thấy được cô gái này cũng bị hù dọa, cũng phải, đổi thành người khác đột nhiên gặp người lớn, ai cũng sẽ bị hù đến.
Trong lòng Mạt Mạt có chút thăng bằng, không phải một mình cô bị hù là được.
Sau đó trong lòng bình tĩnh lại, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, liếc mắt với An An, con của mình, chính mình hiểu rõ.
Đứa nhỏ An An này tính cách chiếu thành đối xử với mọi người đều như nhau, tình cảm rất trì độn đầu óc chậm chạp, khiến cho An An dẫn thẳng người tới, có thể thấy được cô gái này đã để lại dấu vết trong lòng An An, có thể để lại dấu vết, ở trong đó nhất định có câu chuyện.
Mạt Mạt tin tưởng trực giác của mình, tâm tư chuyển động, lập tức nghĩ đến sau khi An An về nhà, có một đoạn thời gian vô cùng quái dị.
Cô vốn dĩ cho rằng là bởi vì chưa bình thường trở lại, hiện tại xem ra, xuất hiện ở trên người cô gái này rồi.
Mạt Mạt cảm thấy, cô trở về nên tra khảo An An thật kỹ.
Lúc này tiếng ục ục vang lên, Phong Uyển đã hoàn hồn, đáng hận không chui được xuống dưới gầm bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận