Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1818. -

Chương 1818. -Chương 1818. -
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã ba tháng, con bé ba tháng nuôi không hề uổng phí, tố chất thân thể hoàn toàn giống cha mẹ, ba tháng đã biết xoay người, lật còn rất lanh lẹ.
Từ lúc bắt đầu đầy tháng cân nặng cứ tăng vùn vụt, chiều cao cũng tăng không ít, so với Tùng Nhân năm đó tốt hơn nhiều, không khóc không nháo, có thể chơi một mình rất lâu.
Phần lớn thời gian Mạt Mạt đều ở nhà trông cháu gái, chỉ có cuộc họp quan trọng mới trở lại.
Chuyện này khiến cho Phong Uyển lo lắng, như vậy không phải buông hết quyền lợi xuống dưới rồi hay sao? Chuyện của Từ Hải còn chưa được giải quyết đâu!
Trong lòng Phong Uyển cất giấu tâm trạng, tỉnh thân không tốt, chuyện này đã hù doa đến Liên Mạt Mạt, Phong Uyển cũng đừng giống như Tâm Bảo chứ, bị sợ hãi trước sinh.
Mạt Mạt hi vọng Phong Uyển thả lỏng, cho nên ngay cả Tôn Nhuy đến thúc kịch bản cũng không cho.
Mỗi lần Tôn Nhuy định mở miệng đều nuốt trở vào, cô ta cũng sốt ruột, nhưng phụ nữ có thai là lớn nhất, phụ nữ có thai có Liên Mạt Mạt làm chỗ dựa thì càng lớn hơn.
Vẫn là Phong Uyển ngại ngùng, thật ra kịch bản của cô ấy đã gần xong rồi, còn thiếu mỗi đoạn kết, vội vàng làm cho xong kịch bản.
Thời gian đã qua một tháng, tính toán thời gian, được rồi, Phong Uyển cũng không cần nghĩ đến Từ Hải nữa, mắt thấy sắp sinh rồi.
Phong Uyển cảm thấy mình biết rất rõ ràng hướng đi của tình tiết, nhưng quả thực không làm được chuyện gì, trong lòng rất hậm hực.
Ở trong nhà, bình thường Phong Uyển rất hay nói, đột nhiên trở nên yên lặng, chuyện này lại hù dọa Mạt Mạt.
Mạt Mạt ở phía sau gọi điện thoại cho An An: "Con sắp tốt nghiệp rồi, luận văn đã làm xong rồi phải không? Có thời gian thì trở về bồi đắp với Phong Uyển, bây giờ sắp sinh rồi, con cũng không lo lắng."
Mạt Mạt làm mẹ chồng áp lực là lớn nhất, lo lắng cũng là nhiều nhất, cô không thể oán giận con dâu, vậy thì oán trách con trai.
An An cảm thấy rất oan uổng, cậu bận thật, thế nhưng cố gắng mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại cho vợ, cậu cũng lo lắng, cho nên vẫn luôn đang rút ngắn thời gian, hy vọng có thể trở về vào lúc vợ sinh con, có thể ở bên cạnh vợ nhiều hơn.
An An cũng không giải thích, vẫn cứ nghe mẹ nói, nghe nói Phong Uyển lặng lẽ, trong lòng An An cũng rất khó chịu, làm chồng mà vợ mang thai không ở bên cạnh, cậu thật sự rất có lỗi với Phong Uyển.
Nhất là tình cảm của hai người bọn họ chưa sâu sắc, An An tưởng tượng đến dáng vẻ đoán mò của Phong Uyen, cảm thấy cậu ở bên này nên giải quyết càng nhanh mới phải: "Mẹ, con sẽ nhanh chóng làm xong việc rồi trở về."
Mạt Mạt nhận được lời chắc chắn: "Được, mẹ chờ con trở lại."
Mạt Mạt vui vẻ, cúp điện thoại thì đi tìm Phong Uyển chia sẻ, Mạt Mạt đi gõ cửa, sau đó đẩy cửa tiến vào.
Chuyện này có thể hù dọa đến Phong Uyển đang viết tình tiết, Phong Uyển cũng bối rối, sau đó nhanh chóng đóng quyển sổ ghi chép lại, phía sau lưng ướt đẫm, tình tiết vừa rồi cô ấy viết là những tình tiết quan trọng đến lúc kết thúc của thập niên 60.
Mat Mat nghi ngờ nhìn dáng vẻ kinh hãi của Phong Uyển, có chút lúng túng đứng ở cửa ra vào: "Mẹ quấy ray đến con rồi à."
Phong Uyển bấm vào lòng bàn tay một cái: "Không, mẹ, mẹ còn chưa nghỉ ngơi à! Giờ này tới có chuyện gì không?”
Mạt Mạt có chút choáng váng: "Bây giờ mới tám giờ!"
Phong Uyển ngẩn ngơ, vô cùng muốn vả cho chính mình một cái, cô ấy cứ căng thẳng như vậy, nói ra thành lời và những suy nghĩ trong đầu óc vĩnh viễn không ha cùng một kênh, Phong Uyển muốn cắn lưỡi: "Ha ha, vừa rồi con nghĩ tình tiết quá nhập thần rồi."
Mạt Mạt đã vào phòng: "Đang suy nghĩ kịch bản mới à?" Phong Uyen gật đâu: "Đúng vậy, con đang suy nghĩ kịch bản mới, tạo thành một tác phẩm rất hao tâm tốn sức."
Mạt Mạt mất đi sự nghi ngờ trong lòng, mặc dù cô không phải tác giả và biên kịch, thế nhưng biết, lúc sáng tác sợ bị quấy rầy nhất: "Mới vừa rồi là mẹ quấy rầy đến con, không bị dọa sợ chứ!"
Phong Uyển xua tay: "Không, không, con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể bị hù dọa, mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không?”
"Không có gì, chỉ là vừa rồi gọi điện thoại cho An An, mấy ngày nữa là nó về rồi."
Nếu không phải một tay Phong Uyển đang đè lên quyển sổ ghi chép, cô ấy đã kích động đứng lên rồi, mặc dù không nhúc nhích, nhưng giọng điệu cũng cao lên không ít: "Thật ạ?"
Mạt Mạt thấy trên mặt Phong Uyển có sự sống, nhẹ nhàng thở ra: "Thật, vậy được rồi, mẹ đi về trước, con cũng đừng làm việc nữa, đi ngủ sớm một chút."
Phong Uyển gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt ra khỏi cửa, mới phát hiện không hợp lý, Phong Uyển vẫn cứ đè lên quyển sổ ghi chép, hình như rất sợ cô cầm lên đọc, Mạt Mạt cau mày, có thể là cô suy nghĩ nhiều, Phong Uyển cũng không có bạn bè gì, từ lúc kết hôn vẫn cứ ở nhà, không tiếp xúc với người nào, chắc là không có bí mật gì.
Mạt Mạt nhíu mày, cô thật sự là làm bà chủ, ngược lại càng ngày càng có lòng nghỉ ngờ thêm nha! Phong Uyển không biết cô ay đã lướt qua vài vòng trong đầu Mạt Mạt, nếu không đã có thể hoảng sợ tới mức thành bệnh timr ồi.
Phong Uyển đợi mẹ chồng đi rồi một lúc sau mới đứng dậy đi khóa cửa, chờ tiếng khóa cửa vang lên, mới cảm giác được sự yên tâm, vỗ ngực, hù chết cô ấy, vừa rồi nếu không phải cô ấy phản ứng nhanh, nói không chừng đã bị phát hiện ra cái gì rồi.
Phong Uyển trở lại giường, cầm quyển sổ ghi chép nằm về phía sau, quyển sổ này không thể giữ lại, An An sắp trở về rồi, nếu để cho An An phát hiện vậy thì lớn chuyện.
Phong Uyển liếc nhìn tình tiết mà bản thân mình viết, có mấy cái là đánh dấu quan trọng, thật ra cô ấy cũng không nhớ để viết ra, nhưng từ khi cô ấy thành người trong sách, cô ấy phát hiện, thời gian càng lâu, tình tiết mà cô ấy nhớ được lại càng mơ hồ.
Vì phòng ngừa sau này ở giữa chừng cô ấy quên mất gì đó không chuẩn, cho nên mới viết ra những hình ảnh ấn tượng, Phong Uyển viết theo trình tự thời gian, đầu tiên là tay Mễ Mễ bị thương, sau đó là Từ Hải đánh cắp vật phẩm đấu giá, chuyện quan trọng cuối cùng chính là Liên Quốc Trung gặp tai nạn xe cỘ.
Liên Quốc Trung cứ không chịu nhận mình già nên đã xảy ra tai nạn xe cộ, tài xế gây chuyện không phải người địa phương, trên đường cũng không có thiết bị giám sát, bắt người cũng khó, bởi vì chậm trễ cứu chữa, cuối đời Liên Quốc Trung còn phải chịu khổ, rõ ràng thân thể cũng không tệ lắm làm một cuộc phâu thuật lớn xong, tỉnh lực cả người dường như đã trút ra hết, cuối cùng qua đời.
Chuyện này đã tạo thành đả kích không nhỏ với Liên Mạt Mạt, Liên Mạt Mạt trực tiếp bị bệnh, một lần bệnh chính là gần nửa năm.
Phong Uyển vẫn rất thích Liên Quốc Trung, vì Liên Mạt Mạt không nhận đả kích, Phong Uyển cảm thấy, cô ấy thật đúng là có không ít chuyện để làm!
Phong Uyển đọc hết rồi, đều ghi nhớ trong lòng, sau đó xé quyển vở đi, xé vô cùng nát.
Ngày hôm sau ăn cơm xong, Phong Uyển muốn đi mua đồ, Mạt Mạt bảo Tâm Bảo cùng đi, cô ở trong nhà trông đứa nhỏ là được rồi.
Mạt Mạt ở nhà một mình trông đứa nhỏ, chờ đứa nhỏ ngủ thì đặt vào trong chiếc giường nhỏ, bởi vì có lan can nên không sợ xoay người rơi xuống đất, Mạt Mạt cũng không chịu ngồi yên, nên đi quét dọn vệ sinh.
Mạt Mạt không đụng vào phòng của con dâu, cô là mẹ chồng không tiện đi vào, chỉ thu dọn phòng khách rồi đi đổ rác.
Rác thải của một ngày thật nhiều, Mạt Mạt cũng không cầm chắc, mấy cái túi đều rơi ra, Mạt Mạt nhìn thấy một chỗ có mảnh giấy, không cần nhìn cũng biết là của Phong Uyển rồi.
Mạt Mạt cầm chổi quét lại, một cơn gió thổi qua, thổi đi mất mấy mảnh.
Phong Uyển xé có nát, cũng vẫn có thể thấy rõ mấy chữ, Mạt Mạt nhặt lên, ban đầu cũng không chú ý, không khéo có một mảnh lớn hơn, viết hai chữ Mễ Mễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận