Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 210. Trang Triều Dương và Mạt Mạt thành chuột! 2

Chương 210. Trang Triều Dương và Mạt Mạt thành chuột! 2Chương 210. Trang Triều Dương và Mạt Mạt thành chuột! 2
Liên Thanh Bách đi chưa được mấy phút, Mạt Mat đi ra dọn dẹp phòng khách, Trang Triều Dương lại trở về: "Không phải anh đi rồi sao?"
"Không vội, buổi chiều lại đi cũng được." Nói xong anh liền đỡ lấy chậu rửa mặt trong tay Mạt Mạt, đặt trở lại trên giá chậu.
Mạt Mạt nghiến răng, rõ ràng là Trang Triều Dương đang chơi đường vòng: "Anh biết anh cả có việc phải đi."
"Anh của em mỗi lần có việc gấp thì sẽ có một đặc điểm là rung chân."
Mạt Mạt bội phục: "Anh quan sát cũng kỹ đấy."
"Anh nghe Thanh Nghĩa nói là em tìm được việc làm rồi à?"
"Đúng vậy, ở cửa hàng bách hóa, tiền lương là ba mươi bảy đồng năm hào. Thế nào, lương cũng không thấp đấy chứ?"
"Quả thật là không thấp, Mạt Mạt, em còn không biết tiên lương của anh bao nhiêu nhỉ?"
Mạt Mạt đỏ mặt: "Tại sao em phải biết lương của anh chứ?"
"Sau này em phải quán xuyến cả gia đình, đương nhiên phải biết chứ." Trang Triều Dương nói với vẻ hợp tình hợp lý, giống như ngày mai Mạt Mạt sẽ bắt đầu quán xuyen việc trong nhà luôn rôi vậy.
"Đồng chí Trang Triêu Dương, lời này của anh quá sớm thì phải?"
Trang Triều Dương nhướng mày: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em cần phải nhìn thẳng vào vấn đề chứ."
Mat Mạt: "...
Có vấn đề gì để cô phải nhìn thẳng đây?
Trang Triều Dương hắng giọng, khóe miệng lúc này cũng không còn đau nữa: "Anh là cán bộ cấp tiểu đoàn, tiền lương là bốn mươi lăm đồng năm hào, trong quá trình làm việc đã để dành được tám trăm đồng, có một căn nhà ở Dương Thành, đồ cổ trang sức cũng có một ít."
Đối với tài sản của mình, anh vẫn rất hài lòng. Mặc dù đồ cổ đồ trang sức lúc này không thể lấy ra được, nhưng số tiền tiết kiệm của anh cũng không phải là ít, trong lòng vẫn hơi đắc ý.
Tính tình của Mạt Mạt nổi lên: "Đồng chí Trang Triều Dương, nếu như anh đã công khai như vậy rồi thì em cũng nói rõ luôn. Tiền lương của em là ba mươi bảy đồng năm hào, tiền trợ cấp một đồng năm hào, chưa làm việc chưa tích góp được tiền, nhưng em cũng có tiền tiết kiệm của riêng mình. Cũng không nhiều lắm, nhưng cũng nhiều hơn anh bốn trăm đồng. Về phần đồ cổ thì em không có, nhưng trang sức lại có. Thế nào? Đồng chí Trang Triều Dương, tài sản của em có đủ nhìn không?"
Trang Triều Dương: "..." Anh có cảm giác bị đánh vào mặt, là một người đàn ông mà lại không có nhiều tiền tích góp bằng vợ tương lai của mình, thực sự mất mặt.
Mạt Mạt cười khanh khách thành tiếng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trang Triều Dương kinh ngạc như vậy, xem anh còn khoe khoang với cô thế nào đây?
Trang Triều Dương nguy hiểm mà nói: "Chẳng lẽ em không sợ anh coi trọng số tiền này của em à, cô nhóc này to gan thật đấy."
"Anh sẽ không đâu, bởi vì anh là Trang Triều Dương."
Bởi vì anh là Trang Triều Dương, một câu nói, đánh trúng trái tim Trang Triều Dương, khiến cho trái tim anh nhảy dựng lên, thân thể lại nhanh hơn đầu óc, ôm chầm lấy Mạt Mạt rồi hôn cô.
Mạt Mạt cảm nhận được nhiệt độ trên môi mình, cô biết, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.
Nụ hôn của Trang Triều Dương mang theo tính xâm lược, hung hăng gặm cắn môi Mạt Mạt. Mạt Mạt há miệng, nói mơ hồ không rõ: "Anh là chó à?"
Trang Triều Dương mượn cơ hội liền hôn sâu hơn, Mạt Mạt đang muốn ngậm miệng lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Một nụ hôn chấm dứt, Mạt Mạt đứng cách Trang Triều Dương xa một chút mới lau miệng: "Trang Triều Dương, lá gan của anh càng lúc càng lớn rồi đấy, em trai út vẫn còn ở nhà kia kìa." Trang Trieu Dương: "Vậy lúc nào không có người là có thể phải không?"
"Đừng có bày trò chơi chữ với em như thế, có người hay không cũng không thể."
Trang Triều Dương: "À."
Trong lòng Mạt Mạt trợn trắng mắt, câu trả lời của anh còn có thể qua loa hơn được nữa không hả?
Thanh Xuyên nghe được tiếng động chạy tới: "Anh Triều Dương, không phải anh vừa mới đi à?"
"Anh làm xong việc rồi mới quay lại đây, vừa nãy em đang làm gì à?"
"Em ngủ."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, may mắn đang ngủ: "Sao em không ngủ thêm chút nữa?"
Thanh Xuyên lắc đầu: "Em nghe thấy tiếng keo kẹt, tưởng đâu trong phòng có chuột nên mới đi sang đây xem một chút, chị, chị có thấy con chuột nào không?”
Trang Triều Dương và Mạt Mạt trở thành chuột:
Mạt Mạt hung hăng trừng mắt nhìn Trang Triều Dương, đều là do anh hết, Trang Triều Dương sờ sờ mũi, anh cũng không ngờ cái ghế lại kêu cọt kẹt như thất
Thanh Xuyên nghi ngờ nhìn chị gái mình: "Chị, sao miệng chị sưng lên như thế?"
Mat Mạt: "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận