Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 993. Phúc khí 1

Chương 993. Phúc khí 1Chương 993. Phúc khí 1
Mat Mat sửng sốt: "Anh rể được phân xe al"
Trang Triều Lộ: "Người trong đại viện đỏ mắt, chị cho bọn họ đỏ mắt đủ đi."
Mạt Mạt nghe xong, đoán là hôm nay có người nói không dễ nghe, Mạt Mạt nói: "Phải rồi chị, người nhà họ Kỳ còn tới không?"
"Không tới nữa rồi, bọn họ thấy rõ rồi, nhà chúng ta và nhà họ Kỳ là không thể nào, được rồi, không nói bọn họ nữa, nói đến cái thai của em một chút, qua tuần này là nửa tháng rồi, tuần này được nghỉ, có thể kiểm tra được rồi."
Mạt Mạt gật đầu: "Có thể rồi."
Trong lòng Mạt Mạt đã nắm chắc mười phần, kỳ kinh nguyệt đã hơn một tuần rồi không tới, lần này là thật sự mang thai, trong lòng Mạt Mạt kích động.
Trang Triều Lộ thở dài: "Chị còn muốn có nhiều hơn mấy đứa cháu trai, nhưng bây giờ không được, Tô Nhị trở ve nói, bỏ qua năm nay đi, một nhà chỉ có thể được một đứa."
Mạt Mạt không biết nên khuyên giải chị như thế nào, ở niên đại này, đều thích nhiều con nhiều cháu, cho rằng là phúc khí.
Trang Triều Lộ ngồi một lúc trời đã tối, cô ấy về nhà rồi.
Mạt Mạt nhìn thoáng qua lịch, bây giờ mới chú ý tới, ngày mai sẽ bắt đầu kỳ thi đại học năm nay, năm nay thí sinh thi đại học không nhiêu bằng năm ngoái, lần này chỉ có một số ít là người trưởng thành, sinh viên trẻ đã thành chủ yếu.
Ngày hôm sau lúc Mạt Mạt lái xe đi học, ở ven đường nhìn thấy dòng người đang cầm giấy bút, những người này đều là học sinh, ùn ùn phấn chấn, trên mặt mỗi người đều mang theo ước mơ và một sự thấp thỏm với tương lai, đi vào trường thi để thay đổi vận mệnh.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, bắt đầu từ năm nay, trường cao đẳng và đại học ở các nơi đều sẽ tăng điểm đầu vào, đề thi đại học cũng sẽ khó hơn nhiều, càng về sau, thi lên đại học càng gian nan, cho đến tương lai, khắp nơi đều là đại học.
Xe đến trường rồi, Mạt Mạt và Bàng Linh xuống xe, Vân Kiến xuống cuối cùng khoá cửa xe lại, Mạt Mạt nhìn chỗ đậu xe có không ít xe hơi nhỏ, giương mắt nhìn bầu trời một cái.
Hướng Hoa xuất hiện, khiến cho tiến trình phát triển kinh tế nhanh hơn, không, không nên nói như vậy, phải là Hướng Hoa đi đầu, quá trình diễn biến mạng lưới quan hệ của anh ta tăng tốc nhanh hơn.
Xe chưa đi đến trường học, dừng ở bên ngoài, Mạt Mạt và Bàng Linh đi vòng qua đường đến cửa lớn, Ngô Mẫn và Chu Tiếu đang lôi kéo nhau.
Gương mặt Chu Tiếu mất kiên nhẫn: "Con không ăn, con không thích ăn bánh bột ngô này."
Ngô Mẫn cười ha hả: "Bây giờ con đang mang thai, là người có công lớn của nhà họ Hướng, cái bánh bột ngô này nhất định phải ăn, cho chúng ta mang thai đều ăn cái này, ăn vào đứa trẻ sẽ khoẻ mạnh, lại còn nhất định sẽ là con trai, vợ trước của Hướng Hoa sinh được một thằng nhóc, chính là ăn cái này."
Chu Tiếu biết rất ít vợ trước của Hướng Hoa, cô ta có thể đi điều tra, nhưng cô ta không làm vậy, bởi vì không muốn đụng vào đó, chỉ biết vợ trước và đứa con đều đã chết.
Chu Tiếu không mang thai, nghe thấy đứa nhỏ thì hai mắt âm trâm, cô ta không thể để Ngô Mẫn nhìn ra sơ hở, nhìn ra sơ hở thì bà lão yêu tỉnh này nhất định sẽ làm ầm lên.
Chu Tiếu thấy Mạt Mạt đi tới, nhận lấy hộp cơm: "Được, con ăn, con cầm lấy trước."
Ngô Mẫn vui vẻ, che giấu đi ánh sáng trong mắt: "Được, được, được."
Mạt Mạt đến cổng lớn, Chu Tiếu đã vào trường học rồi, Bàng Linh ngây người: "Ấy vậy mà Ngô Mẫn làm đồ ăn cho Chu Tiếu, mặt trời mọc ở đằng tây rồi à?”
Mạt Mạt quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Mẫn đang vui sướng cước bộ: "Ai mà biết bên trong bỏ cái gì?"
Bàng Linh choáng váng: "Không thể nào, Chu Tiếu đang mang thai mà. Khả năng đây là đứa con nối dõi duy nhất của Hướng Hoa, Ngô Mẫn không thể bỏ gì vào đó được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận