Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1786. -

Chương 1786. -Chương 1786. -
Mat Mạt nhanh chóng nghe điện thoại, bản thân cũng không chú ý, giọng cô kích động cũng phát ra tiếng run: "Alo, xin chào."
Cục trưởng Lý sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng ra là ai: "Đã tìm thấy Trang Liên Tịch, người đang ở thành phố E, Trang Liên Tịch lập được công, cậu ấy phối hợp với công an bắt được bọn trộm cướp văn vật, hiện tại đã đi theo xe áp tải trở về, muộn nhất xế chiều ngày mai sẽ trở lại thủ đô."
Mạt Mạt đã kích động lời nói không còn mạch lạc: "Cám ơn, cám ơn, rất cám ơn."
Cục trưởng Lý: "Nên là chúng tôi nói cám ơn mới đúng, nếu như không có Trang Liên Tịch phối hợp, nhóm người này rất nhanh đã chạy ra nước ngoài rồi."
Cục trưởng Lý còn rất nhiều chuyện phải làm, cúp điện thoại, Mạt Mạt nắm tay Trang Triều Dương, vui đến phát khóc: "An An không sao, An An bình an rồi, ngày mai là có thể trở về rồi."
Trang Triều Dương là đàn ông, anh là trụ cột trong nhà, vẫn luôn kiên trì, bây giờ nghe được tin con trai không có chuyện gì, Trang Trieu Dương lộ ra nụ cười: "Bình an là tốt, bình an là tốt."
Vẻ mặt rầu rĩ không vui của Thất Cân đã biến mất, cũng cười, tảng đá đè nặng trong lòng, cuối cùng cũng có thể dời đi. Lúc này Mat Mat không sợ ve đại viện nữa, điện thoại tới quá đúng lúc rồi, nếu không còn không biết bà cụ khóc thành dạng gì nữa!
Trang Triều Dương qua cơn vui vẻ, cầm điện thoại di động lên, anh phải thông báo lần lượt, đến đại viện rồi, mới thông báo xong, người một nhà xuống xe ở cửa chính, đi lại nhẹ nhàng.
Mạt Mạt đến nhà anh cả, người cả nhà, Mạt Mạt vội vàng nhìn lướt qua, Trang Triều Lộ cũng ở đây, Bàng Linh cũng trở về rồi, ngay cả Liên Thanh Bách cũng có mặt, người trong nhà đầy đủ.
Chỉ là người cả nhà đều rất im ắng, nhìn thấy hai vợ chồng Mạt Mạt, ánh mắt đều tập trung trên hai người Mạt Mạt.
Hai mắt Miêu Tình đỏ ngầu, cầm khăn tay, vẫn cứ lau nước mắt, há miệng ra nước mắt lại rơi lợi hại hơn: "Mấy đứa thật giỏi, chuyện lớn như vậy mà lại giấu diếm, chuyện này thật sự là đòi mệnh của mẹ rồi!"
Liên Thanh Bách cũng có vẻ mặt không đồng tình: "Hai người các em, chuyện lớn như vậy giấu để làm gì, nói với người nhà, nhiều người cũng có thể sớm tìm thấy An An, thời gian càng kéo dài, An An thật sự xảy ra chuyện, sẽ có lúc các em hối hận."
Lông mày Trang Triều Dương giật giật, nhớ năm đó, anh là cấp trên của Liên Thanh Bách, hiện tại nhìn khí thế của Liên Thanh Bách, lại có khí thế của anh vợ, được rồi, bọn họ quả thực đuối lý.
Mạt Mạt muốn mở miệng, mấy lần đều bị cướp lời, vẫn là Trang Triêu Lộ phát hiện không đúng, hai người này vẻ mặt vui mừng, kích động mở miệng hỏi: "Có phải có tin tức của An An rồi hay không?"
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, có thể coi là để cho cô nói chuyện, nhếch miệng lên: "Phải, tin tức vừa tới, ngày mai An An đến thủ đô, nó giúp đỡ bắt được bọn trộm cướp văn vật."
An An không sao, phòng khách có chút yên tĩnh, cảm xúc trước sau cần điều chỉnh, mấy giây sau mọi người vui vẻ, mỗi người một câu, chỉ cần An An bình an là được.
Nhưng Miêu Tình khóc lớn tiếng hơn: "Ai u, cháu ngoại của tôi, cũng không biết đã ngậm bao nhiêu đau khổ, thằng nhóc này sao lại lớn gan như vậy, người nào cũng dám đi theo, thật là muốn cái mạng già của mẹ rồi."
Miêu Tình vừa khóc, cảm xúc của mọi người trong phòng lại thay đổi, lúc đầu rất vui vẻ, hiện tại lại đang tức giận, thằng nhóc này quả thực nên giáo huấn.
Thất Cân nhìn người lớn trong nhà, yên lặng cúi đầu, sao cậu bé có cảm giác bà ngoại có vẻ như đang bổ một đòn chí mạng vậy chứ!
Mạt Mạt lo lắng cho sức khoẻ của mẹ, vội vàng đến an ủi, nhiều năm như vậy Miêu Tình thuận buồm xuôi gió, trong nhà thật đúng không xảy ra chuyện gì lớn, cảm xúc này không dễ dàng tiếp nhận, cuối cùng bà cụ khóc mệt rồi, lúc này mới lên lầu nghỉ ngơi. Mat Mat đưa me lên lâu xong xuống, trên trán đều là mồ hôi.
Trang Triều Lộ đã đi, Liên Thanh Bách không vội đi, đang cùng Trang Triều Dương hút thuốc ở trong sân, cũng không biết đã hút bao nhiêu điếu, Mạt Mạt ra ngoài còn có thể thấy khói thuốc chưa tản đi.
Mạt Mạt xua tay, ho khan hai tiếng: "Hai người hút ít đi một chút, không cần sức khoẻ nữa rồi ay
Liên Thanh Bách và Trang Triều Dương di mẩu thuốc lá, phất tay, khói thuốc đã tản bớt đi, sắc mặt hai người cũng không có bao nhiêu vui vẻ.
Trong lòng Mạt Mạt lộp bộp một chút: "Lại xảy ra chuyện gì sao?"
Bây giờ trái tìm Mat Mạt thật sự không chịu nổi, nhìn chằm chằm vào Trang Triều Dương, rất sợ nghe được tin tức xấu.
Trang Triều Dương vươn tay ra đỡ tay vợ: "Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là lo lắng, dám cướp văn vật, hơn nữa lại có kế hoạch, nhất định là có tổ chức, lần này An An nhất định bị lộ rồi, đây là tai hoạ ngầm."
Tim Mạt Mạt cũng xoắn xuýt: "Phải làm sao mới ổn đây, nếu như không bắt được hết, chẳng phải là An An sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào hay sao, đây đều là dân liều mạng, bọn họ có thể không có điều gì e ngại."
Liên Thanh Bách nói: "Chờ An An trở về, trước hết An An chỉ có thể xin nghỉ, ở đại viện cũng an toàn, trước cứ tránh một chút, hi vọng bắt được tất cả mọi người."
Mạt Mạt: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Trang Triều Dương sợ không trả thù được An An, ngược lại liên luy đến người nhà, nói với Liên Thanh Bách: "Mọi người cũng chú ý nhiều một chút!"
Liên Thanh Bách xua tay: "Trả thù cũng không đám trả thù lên người chúng ta, bọn họ còn chưa ngu như vậy, vì trả thù mà liên luy đến tất cả mọi người, bọn họ sẽ không dây dưa lớn hơn, cao nhất là tìm trên người An An."
Mạt Mạt vẫn lo lắng: "Cho dù là như thế, mọi người cẩn thận một chút cũng không có gì xấu."
Liên Thanh Bách: "Được rồi, chúng ta sẽ chú ý, phải rồi, nếu như An An đã không sao, hai đứa cũng đừng về quán trọ nữa, trở về ở với mẹ, cảm xúc của mẹ rất lớn, các em cố gắng ở với mẹ."
Mạt Mạt rất hổ thẹn, thở dài nói: "Để cho mẹ lo lắng rồi, bây giờ em sẽ về lấy hành lý."
Liên Thanh Bách chỉ xe jeep ở cửa: "Lái xe đi, mời hai vợ chồng Triệu Hiên tới, buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Mat Mạt: "Vâng."
Liên Thanh Bách và Triệu Tuệ đi mua đồ ăn, Thất Cân và Giai Giai ở nhà, Mat Mat và Trang Triều Dương lái xe về quán trọ.
Hai vợ chồng Te Hồng và Triệu Hiên nhận được điện thoại của Mạt Mạt, biết An An không sao, hai vợ chồng đang thu dọn hành lý, Mạt Mạt nói: "Hai người muốn về hả?”
Tề Hồng gật đầu: "An An không sao, chúng tôi đi về trước."
Mạt Mạt nói: "Khi nào thì đi? Anh cả nói mời hai người ăn cơm."
Tề Hồng nhìn đồng hồ: "Chúng tôi định bắt chuyến bay sáu giờ để về, hôm nay không ăn cơm được rồi."
Mạt Mạt đè tay Tề Hồng lại: "Dù sao cũng không thiếu một đêm, ngày mai trở về cũng như vậy, anh cả tôi rất khó mới vê, lần sau không biết lúc nào mới có thời gian cùng nhau ăn cơm đâu!"
Bây giờ đầu óc Tề Hồng cũng linh hoạt hơn không ít, nghe hiểu ẩn ý của Mạt Mạt, hai nhà mặc dù là quan hệ thông gia, nhưng suy cho cùng lại kém một tầng, gặp nhau nhiều cũng tốt.
Tê Hồng nghĩ đến người nhà Triệu Hiên thì không dựa vào được, không kéo chân Triệu Hiên cũng không tệ rồi, còn không bằng dựa một ít vào quan hệ thông gia.
Tê Hồng quay đầu nhìn Triệu Hiên, Triệu Hiên gật đầu, Tề Hồng cười: "Vậy được chúng tôi cũng không vội trở về."
Mạt Mạt cười: "Được."
Hành lý đã thu dọn xong, lúc tới hai cái trống trơn, thu dọn một chút thật đúng là không ít, Mạt Mạt cũng dứt khoát, trực tiếp đón cả nhà Tề Hồng trở về ở, dù sao mấy người đàn ông cũng phải uống rượu nói chuyện phiểm, còn không biết lúc nào mới có thể xong việc, vừa đi vừa về quá phiền toái.
Lúc cả đoàn người Mạt Mạt trở về, Triệu Tuệ và Liên Thanh Bách đã trở về, Liên Thanh Bách và Triệu Tuệ đang ở nhà bếp chuẩn bị đồ ăn!
Mạt Mạt và Tề Hồng xắn tay áo đi vào, ba người phụ nữ nấu cơm, đều là người nhanh nhẹn, Tề Hồng nấu cơm không thể ăn, nhưng rửa rau thì không có vấn đề, ba người phân công rõ ràng, một bàn đồ ăn rất nhanh đã làm xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận