Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 731. Theo Dõi 1

Chương 731. Theo Dõi 1Chương 731. Theo Dõi 1
Tôn Nhụy nhìn chằm chằm Bàng Linh như nhìn thấy quỷ, bước chân cứng ngắc bất động, Phạm Đông kéo góc áo Tôn Nhụy, sắc mặt Tôn Nhụy trắng bệch, môi run rẩy, mãi cho đến khi Bàng Linh đi tới.
Phạm Đông nhìn Bàng Linh nghi hoặc, sau đó nhìn Tôn Nhụy,"Em quen hả?"
Tôn Nhụy dường như mất tiếng, không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn theo Bàng Linh đang đi tới.
Mạt Mạt lúc này càng thêm khẳng định, Bàng Linh chính là Phạm Linh.
Bàng Linh không nhìn Tôn Nhụy, đứng ở cửa chào tạm biệt Mat Mạt,"Quay về đi."
Mạt Mạt nói: "Tám giờ sáng mai ở cổng vườn thú, đừng quên nhé."
"Không quên đâu, gặp nhau ở cổng vườn thú nhé."
Bàng Linh qua đường, vừa hay xe bus tới, trực tiếp lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Mãi cho đến khi Bàng Linh đi rồi, Tôn Nhụy bị dọa cho mất hồn mới hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn chiếc xe bus chạy không xa, ban nãy là Phạm Linh? Bọn họ sống cùng nhau một quãng thời gian, cô ta không thể nhận nhầm.
Dung mạo của Phạm Linh vẫn không thay đổi, ngày xưa lúc cô ta được Phạm Linh cứu về, còn cứ tưởng là con trai. Tôn Nhụy nghi hoặc, nếu là Phạm Linh, sao lại có thể không nhìn cô ta? Gặp cô ta thì phải tìm cô ta tính sổ mới đúng, nhưng ban nãy quả thực là không nhìn cô ta mà rời đi.
Hơn nữa xem cách ăn mặc, cuộc sống cũng không tệ?
Tôn Nhụy nhìn Liên Mạt Mạt, vừa hay bắt gặp đôi mắt bình thản của Liên Mạt Mạt, lưng Tôn Nhụy toát mồ hôi, sao cô ta lại quên Liên Mạt Mạt, thu lại cảm xúc, bình tĩnh trở lại.
Phạm Đông híp mat"Em sao thế? Hình như rất sợ hãi?"
Vẻ mặt Tôn Nhụy cứng ngắc, sao cô ta quên mất còn có Phạm Đông, giả vờ dáng vẻ yếu ớt,"Đau đầu, say nắng rồi, anh, em khó chịu."
Kĩ thuật diễn của Tôn Nhụy không phí công tập luyện, Phạm Đông không phải là kẻ dễ bị lừa, nhưng anh ta nghĩ không thông,'Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
"bạ."
Tim Tôn Nhụy đập thình thịch, cô ta nhất định phải biết người ban nãy có phải Phạm Linh hay không.
Mạt Mạt về đến nhà, Vân Kiến đang trông Tùng Nhân làm bài tập hè, Tùng Nhân về Dương Thành, thằng ranh này chưa làm một chữ nào.
Buổi tối trời quá nóng, Mạt Mạt vô cùng muốn ăn mì lạnh, đáng tiếc không có mì lạnh, chỉ đành dùng mì cán tay để thay thể, canh mì lạnh trộn xong, trong không gian vẫn còn đá, trộm cho vào một ít, đợi tan hết Mạt Mạt mới bưng ra khỏi bếp.
Mùa hè nóng bức, buổi tối ăn bát mì lạnh mát mẻ, quả thực quá hạnh phúc, đám trẻ con vốn chẳng thiết ăn uống, giờ thèm ăn hơn rồi.
Mạt Mạt ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng ve sầu kêu râm ran, cảm thấy càng nóng hơn.
Kiểu ngày tháng này quả thực khổ sở, Mạt Mạt vô cùng nhớ mong điều hòa, tủ lạnh, cửa hàng ngoại hối có, cô không có phiếu ngoại hối, trung tâm thương mại có nhưng cô không có phiếu.
Tùng Nhân le lưỡi,"Mẹ ơi, mùa hè ở thủ đô sao còn nóng hơn cả ở quê."
Mat Mạt "Đương nhiên nóng rồi, xung quanh quân khu mới đều là cây xanh, rộng rãi thoáng đãng, hút nhiệt còn không chắn gió, xanh hóa ở thủ đô ít, đều là nhà cửa, xi măng hút nhiệt, buổi tối tỏa nhiệt nên không nóng sao được?"
Vân Kiến bổ sung thêm,'Hơn nữa thủ đô gần miền nam hơn Dương Thành."
Tùng Nhân sợ nóng nhất, Mạt Mạt cũng hết cách, giờ mới năm 77, nếu là năm 78 thì tốt rồi.
Hôm sau trời âm u, còn nổi gió, rất mát mẻ, đám trẻ con vui vui vẻ vẻ ra khỏi nhà.
Mạt Mạt đợi Khởi Hành ở cổng đại viện. Khởi Hành mặc đồ thường, chào hỏi với Mạt Mạt rồi lên xe bus. Hôm nay thời tiết mát mẻ, người tới vườn thú đông hơn bình thường một chút, lúc đám Mạt Mạt tới nơi, Bàng Linh đã tới rồi, hơn nữa còn mua vé.
Khởi Hành ngại ngùng, vé vườn thú rất đắt,'Sao có thể để em bỏ tiền chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận