Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1306. Rơi xuống nước 2

Chương 1306. Rơi xuống nước 2Chương 1306. Rơi xuống nước 2
Mạt Mạt nói: "Đồ ăn buổi sáng còn thừa trong nhà bếp, hâm lại là ăn được."
An An: "Vâng."
Mạt Mạt rất yên tâm về An An, sắp xếp xong xuôi cho bọn nhỏ, Mạt Mạt dẫn theo Tiết Nhã lái xe đi: “Chị dâu, Tùng Nhân có nói vì sao Dương Lâm rơi vào trong nước không?"
Mạt Mạt thật lo lắng, có phải Tùng Nhân không nghe lời cô xuống nước hay không, nên Dương Lâm mới bị rơi vào trong nước, nếu thật sự là như vậy, Dương Lâm có sơ xuất gì, trách nhiệm của nhà Mạt Mạt lớn rồi.
Tiết Nhã căm hận: "Biết, là bị Dương Tuyết đẩy vào trong nước, nếu không phải Tùng Nhân và mấy bạn nam cùng học nhảy xuống cứu, nói không chừng Dương Lâm đã mất rồi."
Giọng điệu của Mạt Mạt cao hơn mấy phần: "Dương Tuyết?"
Tiết Nhã lau nước mắt: "Ừm, chính là nó."
Mạt Mạt thấy Tiết Nhã siết chặt hai tay, không biết nên nói lời an ủi như thế nào, người hành hung chính là con gái mình, người bị thương lại là con trai mình, Tiết Nhã vô cùng khó chịu.
Mạt Mạt chưa từng đến thị trấn Liên Hoa, lái xe đến ga vận chuyển hành khách trước, hỏi cụ thể đường đi, lúc đến thị trấn Liên Hoa, đã là một tiếng sau.
Mạt Mạt vừa dừng xe lại, lần đầu tiên Tiết Nhã mở cửa lao xuống.
Mạt Mạt khóa xe, đã không thấy Tiết Nhã nữa, ở cửa có không ít học sinh, Mạt Mạt hỏi rất nhanh đã tìm được phòng bệnh.
Dương Lâm còn chưa tỉnh, Tiết Nhã nắm tay Dương Lâm khóc, được rồi, Tiết Nhã cũng không có thời gian đi hỏi bác sĩ tình hình.
Tùng Nhân nhìn thấy mẹ, Mạt Mạt gọi Tùng Nhân tới: "Tình hình của Dương Lâm thế nào?"
Tùng Nhân: "Bác sĩ nói, người không sao, nhưng tình hình thân thể của Dương Lâm không phải quá tốt, có thể sẽ phát sốt, cho nên phải nằm viện."
Mạt Mạt nhẹ nhàng thở ra: "Người không việc gì là được rồi, lúc nào Dương Lâm có thể tỉnh lại?"
Tùng Nhân: "Bác sĩ nói phải đợi một lúc nữa."
Mạt Mạt: "Mấy đứa gặp Dương Tuyết? Làm sao lại đẩy Dương Lâm?"
Tùng Nhân tức giận vô cùng, lúc ấy cậu bé đi theo là tốt rồi, Dương Lâm cũng sẽ không rơi vào trong nước: "Dương Tuyết đi theo một người đàn ông tới, nhìn thấy bọn con, Dương Tuyết một mình gọi Dương Lâm, hai người không biết làm sao lại xảy ra tranh chấp, lúc Dương Lâm xoay người, Dương Tuyết đẩy xuống, sau đó cô ta chạy mất, sự việc chính là như vậy.”
Mạt Mạt thấy Tùng Nhân tự trách, an ủi: "Việc này không trách con, đừng suy nghĩ."
Tùng Nhân: "Vâng."
Dương Lâm nghe được tiếng khóc của mẹ thì tỉnh, Tiết Nhã ôm lấy Dương Lâm: "Con làm cho mẹ sợ lắm rồi, nếu con có chuyện gì, mẹ cũng không sống được."
Dương Lâm: "Mẹ, con không sao, mẹ đừng khóc, mẹ nhìn con xem không phải rất khoẻ à?"
Tiết Nhã: "Khoẻ chỗ nào, mặt đã xanh lét rồi."
Dương Lâm không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc cho mẹ khóc.
Mạt Mạt lôi kéo Tùng Nhân đi ra ngoài, để lại không gian cho hai mẹ con.
Tùng Nhân: "Mẹ, mẹ đến đây thì trong nhà chỉ còn An An và Thất cân ạ?"
Mạt Mạt: "Ừm, lát nữa Dương Lâm không sao, hỏi bác sĩ một chút xem có thể chuyển viện hay không, nếu như có thể, thì đi về cùng nhau."
Tùng Nhân gật đầu, sau đó hỏi: "Mẹ, chị của Dương Lâm là phạm tội phải không?"
Mạt Mạt: "Chuyện này phải xem tình hình lúc đó là lỡ tay hay là cố ý."
Tùng Nhân: "Mẹ, con và mấy bạn học đều thấy, Dương Tuyết là cố ý, Dương Lâm đã đi rồi, Dương Tuyết còn tiến lên đẩy cậu ấy xuống."
Mạt Mạt vừa muốn đáp lời, cửa phòng bệnh sau lưng mở ra, Tiết Nhã nghe được lời của Tùng Nhân. Tiết Nhã nhìn Mat Mạt: "Dương Tuyết cố ý đẩy Dương Lâm xuống nước, có thể bị phạt hay không?"
Mạt Mạt: "Nếu như biết nước sâu có thể làm người chết đuối, vậy thì chính là cố ý giết người, sẽ bị phạt, hơn nữa sẽ chỉ hướng đến những hình phạt nặng."
Mạt Mạt không hề phóng đại, ở niên đại này thật sự sẽ phán hình phạt nghiêm trọng.
Con ngươi Tiết Nhã co rút, giống như quyết định, Dương Lâm kêu gọi: "Mẹ, con chưa chết, được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận