Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 558. Bà nội 2

Chương 558. Bà nội 2Chương 558. Bà nội 2
Bà nội 2
Mạt Mạt đợi Tiền Y Y xuất viện mới cầm ba mươi quả trứng đến thăm.
Tiền YY đang nằm trên giường, Mat Mat lấy bao lì bì màu đỏ ra đưa cho Y Y: "Chúc mừng nhé cặp song sinh."
"Tớ cũng chúc mừng cậu sinh được một thằng nhóc bụ bẫm."
Mat Mat ngồi ở mép giường nhìn cặp song sinh: "Hai đứa trẻ không giống nhau."
Tiền YY nói: "Đứa lớn trông giống Đổng Hàng, còn đứa nhỏ giống tớ. Bác sĩ nói chúng là anh em sinh đôi khác trứng, may là chúng không giống nhau, nếu không tớ sẽ không thể phân biệt được đâu là đứa lớn đâu là đứa nhỏ. Cậu nhìn hai đứa trẻ này đi, mới vài ngày tuổi thôi đã lớn bằng nhau rồi."
"Đúng thật, lớn như nhau. Cậu đã chuẩn bị đồ đủ chưa?”
Tiền Y Y thở dài: "Không đủ, ai mà ngờ được sinh hai đứa cùng lúc chứ. Hai ngày nay mẹ chồng tớ đang may quần áo đấy!"
"Bác gái vui lắm phải không!"
"Đương nhiên là mừng rồi, vốn sợ con trai không lấy vợ sẽ không có con nối dõi. Bây giờ hai đứa cháu ra đời rồi, còn bảo tớ sinh thêm con nữa, tớ sẽ không sinh thêm nữa đâu. Nghe nói lúc cậu sinh vừa vào phòng mổ đã sinh, ghen tị với cậu quá, tớ đau cả đêm."
Mạt Mạt cạn lời: "Tùng Nhân nhà tớ nghịch ngợm lắm, lúc ở trong bụng không nhúc nhích, có động tĩnh liền chui ra ngoài ngay, nếu không kịp thời đưa tới, suýt chút nữa đã sinh ở trong xe rồi."
Tiền Y Y mỉm cười: "Thằng nhóc này nghịch ngợm thật, bây giờ Tùng Nhân thế nào rồi?"
"Rất tốt, béo lắm, nhưng tính tình thất thường, đêm không ngủ, chăm sóc vất vả."
Tiền Y Y chỉ vào cặp song sinh: "Hai đứa này càng khó chăm, đêm không ngủ, ban ngày không dậy nổi, ngày đêm đảo ngược, hại mẹ chồng tớ đang ngủ bù đấy!"
Mat Mạt hỏi: "Đổng Hàng thì sao?"
Tiền Y Y nói: "Anh ấy là một người bận rộn, chuyên gia đã đến, hai ngày nay đang chuẩn bị sử dụng đạn thật, tớ còn chả nhìn thấy bóng dáng anh ấy."
"Triều Dương cũng vậy, buổi trưa không về, buổi tối lại ve rất muộn."
Tin tức của Tiền Y Y nhanh nhạy: "Tớ nghe Đổng Hàng nói mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến vùng đất không người để sử dụng đạn thật, không biết khi nào sẽ quay lại!"
Mạt Mạt cười: "Hôm nay tớ đến đây rất đúng lúc, nếu tớ nghe Triều Dương nói, tớ sẽ không kịp chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy mất." "Vậy cậu thường xuyên tới chơi với tớ nhé, ôm Tùng Nhân đi cùng, tớ còn chưa được nhìn thấy Tùng Nhân! Tớ là mẹ nuôi của nó đó!"
Mạt Mạt nói: "Thằng nhóc này nóng tính lắm, chờ khi nào nó hiểu chuyện đã. Không nói chuyện với cậu nữa, nếu tớ còn không về thì thằng nhóc đó lại gào rú cho xem."
"Cậu mau trở về đi!"
"ừ"
Khi Mạt Mạt ra khỏi nhà Tiền Y Y và đang đi vê phía khu vực tòa nhà thì có một cậu bé khoảng ba tuổi chạy lại. Mạt Mat re vào góc, cậu bé nhìn thấy Mạt Mạt thì đuổi theo, nó ở phía sau hét lên: "Bà nội ơi, bà nội ơi."
Mạt Mạt đang vội về nhà, chắc hẳn Tùng Nhân đã hú hét rồi, cô đi nhanh nên không nghe thấy.
Đứa bé chạy được một hồi thì không thấy cô đâu, ngay sau đó có một bé trai tám tuổi đuổi theo: "Em trai à, em chạy xa như vậy làm gì? Không phải anh bảo em ngoan ngoãn chờ anh sao?"
Cậu bé kéo anh trai mình: "Anh ơi, em nhìn thấy bà nội."
Cậu bé lớn hơn bế em trai lên: "Lại nói bậy bạ gì đó, bà nội sẽ không rời khỏi thành phố H đâu."
Cậu bé hỏi: "Tại sao?"
Cậu bé lớn hơn nói: "Bởi vì bà nội bị bệnh, bà cần phải hồi phục sức khỏe. Thành phố H có những thầy thuốc đông y rất giỏi." Cậu bé hỏi: "Tại sao bà bị ốm mà mãi không khoẻ thế?"
"Bởi vì chưa tìm được cô, bà ngoại bị tâm bệnh."
“Tâm bệnh là gì ạ?"
Cậu bé lớn hơn sốt ruột: "Sao em có nhiều câu hỏi thế? Chờ cha về rồi hỏi cha đi."
Cậu bé nói: "Em nhớ bà nội, bà nội ở một mình thật cô đơn. Bà nội bị bệnh, bà sẽ chết như mẹ sao, 0a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận