Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1357. Tra hoi 1

Chuong 1357. Tra hoi 1Chuong 1357. Tra hoi 1
Trang Triều Dương nhìn tấm áp phích ánh mắt cũng dừng lại một chút, người phụ nữ trên poster lại là Tôn Nhuy.
Mạt Mạt tiến lên một bước, Tôn Nhuy thật sự đúng là tiếp tục đi tiếp trên con đường diễn viên, Mạt Mạt cho là cô ta sẽ ngoan ngoãn ở nước ngoài, không nghĩ tới, sẽ đến thành phố G.
Trang Triều Dương: "Sắp bắt đầu rồi, đi vào thôi!"
Mat Mạt: 'A, được.”
Phim có bối cảnh giang hồ, kể về tình yêu thù hận, những chuyện xưa liên quan đến nhau, ở niên đại này đều lấy phần diễn của nam chính làm chủ đạo, nhưng Tôn Nhuy làm nữ chính bên trong, đã đạt được điểm sáng.
Thật không uổng công Tôn Nhuy diễn xuất từ nhỏ, chính là sửa mặt để diễn xuất.
Mạt Mạt chú ý tới tên của vị đạo diễn lúc kết phim, là một đạo diễn rất nổi tiếng ở đời sau, Tôn Nhuy đã từng đóng phim, lần này lại thành công, cô ta thật đúng là thích hợp với con đường diễn viên này.
Chỉ tiếc hiện tại cát-xê cho diễn viên không được cao, cát-xê ít đến đáng thương, ngành điện ảnh ở thành phố G cũng rất hỗn loạn, trong nước tương đối tốt hơn nhiều. Ngày tiếp theo Trang Trieu Dương quay lại quân đồn, Mạt Mạt lôi kéo Tùng Nhân đi tặng quà năm mới.
Tới gần năm mới, trên đường người đến người đi, rất náo nhiệt, các con buôn nhỏ vui vẻ miệng đều nở hoa, mỗi ngày đều phải chạy nhiều hơn mấy lượt.
Mạt Mạt lôi tờ hoá đơn mua đồ tết ra, tặng quà cho mỗi nhà trong đại viện là khác nhau, mất một ngày mới mua đủ.
Mạt Mạt về nhà còn chưa kịp sửa sang lại, Vương Thanh đã tới, hai tay xách đầy đồ: "Mau tới đây nhận một túi."
Mạt Mạt xem xét, trong túi đều đầy ắp, mỗi một con vịt ngâm tương dùng giấy da trâu gói kỹ, Mạt Mạt cũng không đếm, một túi chí ít năm con: "Chị dâu, sao chị lại lấy ra nhiều vịt ngâm tương như vậy, quá phí phạm."
Vương Thanh: "Không phí, chị còn chê ít ấy, ba túi này là vịt ngâm tương, hai túi khác là lòng vịt, đều là của nhà mình, em đừng chê nhé."
Mạt Mạt ngại ngùng: "Chị dâu, một con vịt ngầm tương năm đồng, những thứ này cũng không ít tiền đâu, chị nhanh cầm ve đi."
Vương Thanh cười khẽ: "Mình đều là người một nhà, chỉ phí em còn không biết à, nhìn thì nhiều, thật ra không có bao nhiêu tiền, nhanh cầm đi."
Mạt Mạt vốn còn định qua nhà Vương Thanh đặt trước một ít, hiện tại xem ra không cần nữa, trong lòng cũng có tính toán, quà đáp lễ phải sửa lại một chút, cười nói: "Vậy được, em nhận."
Vương Thanh vui vẻ: "Thế này mới phải chứ."
Mạt Mạt: "Chị dâu, hôm nay chị về thật sớm, không mở cửa tiệm hả?"
Vương Thanh: "Xế chiều hôm nay đã đóng cửa rồi, chị cũng cho người làm nghỉ rồi."
Mạt Mạt a một tiếng: "Cuối năm bán chạy nhất, chị không mở à?"
Vương Thanh: "Không mở, hai ngày trước chị không thu được vịt, vừa vặn bận rộn hơn mấy tháng rồi, đón tết cho thoải mái."
Mạt Mạt kinh ngạc, bởi vì có không ít chiến sĩ xuất ngũ nuôi vịt, mỗi nhà nuôi cũng không ít, bây giờ còn không có vịt, có thể thấy được vịt ngâm tương thật sự bán chạy.
Mạt Mạt nhìn sống lưng Vương Thanh thẳng tắp, như này là kiếm được không ít.
Hôm nay Vương Thanh tới cũng là muốn tâm sự cùng Mạt Mạt, tự mình cảm khái: "Cả nhà chúng ta đều phải cám ơn kiến nghị của em, nếu không nào có cuộc sống tốt như hiện tại."
Mạt Mạt đỏ mặt: "Chị dâu, mỗi lần nhìn thấy em, chị cũng nói như vậy, da mặt của em đủ dày rồi, nhưng cũng không tiện, về sau chị có thể đừng nói nữa được không, còn nói nữa em cũng không để cho chị tới nhà nữa."
Vương Thanh là thật sự cảm kích Mat Mạt, tiền vốn nhà cô ấy nhỏ, chuyện làm ăn lại lớn, nhất là vào mùa đông, chuyện kinh doanh càng phát đạt, tháng mười hai một tháng bán ra đã được bốn ngàn, trừ đi chi phí đã kiếm được hơn hai ngàn, đã sắp bắt kịp thu nhập của nhà máy rồi, nhà chồng nhà mẹ đẻ đều có tiền, cuộc sống rất tốt.
Vương Thanh nhìn Mạt Mạt: "Được, được, chị không nói nữa, về sau cũng không nói nữa."
Mạt Mạt cong khóe miệng: "Thế này mới đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận