Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 514. Trả thù 2

Chương 514. Trả thù 2Chương 514. Trả thù 2
Trả thù 2
Mắt thấy sắp cuối tháng rồi, Mạt Mạt hỏi Trang Triều Dương: "Ngày mai là Tết Nguyên Đán rồi, buổi tối ăn bánh cảo không?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Được, trưa mai anh không về đâu, trong đội tổ chức hoạt động."
"Hoạt động gì vậy?”
Trang Triều Dương cười nói: "Chẳng phải là Tết Nguyên Đán sao, mọi người cũng náo nhiệt một chút, tổ chức hoạt động trên tuyết."
Mạt Mạt: "Anh sẽ tham gia chứ?”
Trang Triều Dương gật đầu: "Tất nhiên là tham gia rồi, đợi anh thắng giải nhất về cho em nhé."
Mạt Mạt cười nói: "Được thôi."
Trang Triều Dương đi rồi, Mạt Mạt ngủ trưa dậy cũng đi ra ngoài, Triệu Tuệ bế con nói: "Chị đang tính ra ngoài tìm em đó!”
Mạt Mạt bế đứa con đã quấn cẩn thận: "Bởi vì Tết Nguyên đán?"
Triệu Tuệ cởi khăn choàng ra: "Ừ, chị có ý định hai nhà cùng đón Tết, muốn bàn bạc với em xem nên qua nhà nào."
Mạt Mạt cười nói: "Em cũng muốn qua bàn bạc với chị đó, đến nhà của em đi, chỗ của chị không tiện lắm, lúc Trang Triều Dương đi có nói tối nay Vương Thiết Trụ và Lý Đại Hổ cũng sẽ đến, mọi người đã lâu rồi không tụ tập nên muốn cùng nhau đón lễ."
Triệu Tuệ nói: "Anh trai của em nói sẽ mời An Đông đó, như thế này thì đã đủ người rồi."
"Đúng vậy, người đã đông đủ rồi, kể từ sau khi em kết hôn, mọi người cũng chưa tụ tập đó!"
Triệu Tuệ quấn khăn choàng lại: "Vậy chị cũng không cần cởi đồ nữa, chúng ta trực tiếp đi nào!"
Mạt Mạt bế con: "Được thôi."
Triệu Tuệ bảo Mạt Mạt đợi một chút, vào nhà bếp lấy một miếng thịt ra, lại lấy thêm một ít mì: "Chị và anh trai của em không thích ăn đồ làm từ mì, trong nhà có rất nhiều mì đó, tối nay gói bánh cảo hãy dùng số mì này."
Mạt Mạt nói: "Chị dâu, nhà của em cũng có."
"Nhà của em là nhà của em, chúng ta cùng nhau ăn Tết, không thể để em bỏ hết, nghe lời chị, đi nào."
"Vâng!"
Triệu Tuệ bế đứa con và đưa cái giỏ cho Mạt Mạt, Mạt Mạt đi theo Triệu Tuệ xuống dưới lầu, hai người quay về, đầu tiên Triệu Tuệ cho con uống sữa và dỗ đi ngủ, sau đó giúp Mạt Mạt làm nhân bánh cảo.
Mạt Mạt nhồi bột, nhồi hai cục bột lớn, nhân bánh cảo của Triệu Tuệ cũng xong xuôi rồi: "Đợi mang cải trắng đi rửa qua nước muối, chúng ta sẽ gói nhé."
"ừỪ" Triệu Tuệ hỏi: "Em còn định làm món gì nữa?"
Mạt Mạt rửa tay nói: "Nhà của em vẫn còn đậu phộng, tối nay làm một đĩa đậu phộng làm mồi nhắm rượu, hầm thêm một con thỏ là được rồi."
Triệu Tuệ thấy Mạt Mạt lấy đậu phộng ra, nhìn cái nhà bếp đầy ắp của nhà Mạt Mạt: "Em thật sự trữ rất nhiều đồ đó.
"Chị cũng trữ rất nhiều chứ!"
Triệu Tuệ cười nói: "Đúng vậy, chị cũng là học theo em thôi!”
Mạt Mạt chỉ về phía bầu trời bên ngoài: "Học theo em là đúng rồi, qua một thời gian nữa nói không chừng chị phải cảm ơn em đó!"
Triệu Tuệ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: "Không cần qua một thời gian, bây giờ chị đang cảm ơn này, tháng mười hai cũng không có tuyết rơi nhiều, theo chị chắc là tập trung vào tháng một rồi, em xem mấy ngày nay, trời tối âm u, giống như sắp rơi xuống vậy."
Mạt Mạt thở dài: "Đến ngọn gió cũng không có, nếu thật sự có tuyết rơi thì sẽ không ngừng đâu."
Triệu Tuệ nói: "Chị không bận tâm chuyện thời tiết nữa, chị đi cán vỏ bánh."
"Được."
Mạt Mạt và Triệu Tuệ bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ mới gói xong bánh cảo, gói đầy hai cái nắp đậy, nấu ba nồi bánh cảo, trên bàn nhà Mạt Mạt toàn là bánh cảo, ở giữa đặt một nổi thịt thỏ hầm, những thứ khác cũng không còn cho để nữa.
Triệu Tuệ bế con: "Hình như gói quá nhiều bánh cảo rồi."
Mạt Mạt lắc đầu: "Chỗ này cũng chưa chắc là đủ ăn, họ ăn rất khỏe đó."
Triệu Tuệ cười nói: "Đúng là như vậy."
Buổi tối Triệu Tuệ dỗ con đi ngủ, mọi người đều trở về rồi, Liên Thanh Bách nói: "Hai người chu đáo thật đó, biết nhờ người gửi cho anh lá thứ, mất công anh chạy qua chạy lại."
Mạt Mạt: "Tụi em cũng không ngốc."
Trang Triều Dương tiếp đón: "Đi rửa tay nào, quay ra ăn cơm nào."
Mọi người thay phiên nhau rửa tay, quay về ngồi vào chỗ ngồi, Vương Thiết Trụ có chuyện vui nên tỉnh thần rất vui, bộ dạng rất vui mừng, Liên Thanh Bách vỗ vai của Vương Thiết Trụ: "Chúc mừng nha!"
Vương Thiết Trụ cười ngơ ngác: "Cảm ơn!"
Vương Thiết Trụ nhìn về phía Trang Triều Dương nói: "Sau này chúng ta là hàng xóm đó!”
Mạt Mạt ngơ ngác: "Tòa nhà này không còn phòng trống nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận