Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1141. Báo ứng 1

Chương 1141. Báo ứng 1Chương 1141. Báo ứng 1
Ở cổng chính trường học có một bà cụ đang ngồi xổm, bà cụ mặc quần áo bệnh nhân, mái tóc màu bạc trắng lộn xôn, hai tay nhăn nheo ôm đầu gối, lạnh đến phát run, hai mắt cẩn thận tỉ mỉ nhìn những học sinh đi ngang qua.
Có một sinh viên tốt bụng tiến lên: "Bác gái, có cần giúp đỡ gì không?"
Ngô Mẫn hoảng sợ gật đầu, a lên một tiếng: “Tránh ra, tránh ra, tránh ra."
Phản ứng của Ngô Mẫn làm cho sinh viên đó kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau, sau đó mọi người nhận định Ngô Mẫn là kẻ điên, tránh né Ngô Mẫn.
Mạt Mạt quan sát Chu Tiếu, cô ta rõ ràng biết tình hình của Ngô Mẫn, cũng phải, Chu Tiếu cũng đang tìm người theo dõi Hướng Hoa, tình hình của anh ta, đương nhiên Chu Tiếu biết rõ.
Chu Tiếu thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa chính, không nghĩ tới Ngô Mẫn sẽ xông lên, hai tay già nua nhăn nheo nắm chắc lấy Chu Tiếu, mắt đỏ lên: "Là cô, nhất định là cô, là cô bức ép tôi điên, nhất định là cô, chỉ có cô hận tôi, hận tôi châm ngòi ly gián, hận tôi kiếm chuyện thị phi."
Chu Tiếu bị nắm đau, sống chết đẩy tay Ngô Mẫn ra, chắc bà ta đã rất lâu không ăn cơm rồi, cơn xúc động vừa rồi qua đi, cũng không còn sức lực.
Chu Tiếu nhìn Ngô Mẫn đang ngồi bệt dưới đất, bà ta chật vật, trong nội tâm cô ta lại vui vẻ, hơi cúi người, mở miệng châm chọc: "Bà tìm nhầm người rồi, không phải tôi bức điên bà, bà muốn tìm thì đến chỗ con trai của bà tìm, đều bởi vì anh ta, bà mới bị ép điên."
Ngô Mẫn không tin, liều mạng gat đầu, lại nhận lấy kích thích, điên điên khùng khùng trong miệng bắt đầu nói mê sảng: "Ha ha, cô chủ nhà giàu thì sao chứ, cũng bị tôi cướp mất người đàn ông thôi."
Chu Tiếu thấy Ngô Mẫn điên rồi, đột nhiên lại có cảm giác bản thân mình hận thù chẳng còn ý nghĩa øì, Ngô Mẫn điên rồi quá lời, cô ta còn muốn chờ Hướng Hoa mất hết tất cả, để bà già này sẽ sống mãi trong khổ cực.
Mạt Mạt nghe thấy Chu Tiếu nói, xem ra cô ta cũng biết Ngô Mẫn vì sao lại bị điên.
Mạt Mạt kéo Bàng Linh: "Đi thôi, nên lên lớp rồi."
Bàng Linh: "Mợ út, Ngô Mẫn này có thể coi là báo ứng không?”
Mạt Mạt: "Coi là như vậy đi."
Năm tư đại học, chương trình luật học không có quá nhiều thay đổi, giống như năm ba đại học.
Buổi trưa, Mạt Mạt gặp được Vệ Nghiên, cô ấy cắt tóc rồi, càng lộ thêm ra vẻ già dặn, Mạt Mạt chế giêu: "Người phụ nữ mạnh mẽ!"
Vệ Nghiên: "Tôi không muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ là bất đắc dĩ thôi, gần đây phiên muốn chết." Mat Mạt lẫy đồ ăn hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Nghiên bê hộp cơm đi theo bên cạnh Mạt Mạt nhỏ giọng nói: "Còn không phải chuyện chọn chủ tịch à, Chu Tiếu muốn làm chủ tịch!"
Mạt Mạt ngồi xuống: "Chu Tiếu cũng muốn cạnh tranh à?”
Vệ Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại công ty chia thành ba nhóm, Chu Tiếu, Hướng Hoa, Phạm Đông, ba người bọn họ đã lật bài ngửa rồi."
Việc này Mạt Mạt thật sự không biết: "Chu Tiếu có sức mạnh gì mà tranh chức chủ tịch?"
Vệ Nghiên thấp giọng: "Đương nhiên là có, Hướng Hoa có phần bản kế hoạch, liên quan tới sự quy hoạch tương lai, kế hoạch này Hướng Hoa không cho ai xem, nhưng Chu Tiếu đã lén nhìn qua."
Mạt Mạt cũng không biết nên chửi Hướng Hoa như thế nào nữa, anh ta lại viết hướng đi tương lai ra giấy, thật sự là ngu quá mức.
Bây giờ xem ra không chỉ có Chu Tiếu xem trộm, Phạm Đông chắc cũng đã nắm được phần kế hoạch này rồi.
Mạt Mạt hỏi: "Phần thắng của Chu Tiếu có bao nhiêu?”
Vệ Nghiên nhấp một ngụm canh: "Phần thắng không nhiều, Phạm Đông này che giấu rất kỹ, sai biết bên chỗ chúng ta có người của Phạm Đông hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận