Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 648. Làm sao vậy? 2

Chương 648. Làm sao vậy? 2Chương 648. Làm sao vậy? 2
Mạt Mạt xắn tay áo, khuôn đúc đã đủ, xế chiều hôm nay cô sẽ làm bánh Trung thu, bánh Trung thu năm nay khác so với mấy năm trước, nhiêu chủng loại, màu vỏ cũng không còn là màu vàng đơn điệu, có màu xanh lá, màu hồng, nhân cũng thay đổi, không còn chỉ là bánh đậu nữa, còn có trứng vịt muối và thịt.
Mạt Mạt làm đến trưa, đã nhiều lần làm bánh Trung thu, Tùng Nhân thèm thuồng loanh quanh đến nhà bếp mấy lần.
Mạt Mạt đợi bánh Trung thu nguội rồi bưng ra, chỉnh lại bàn, nâng cao lên một chút, Tùng Nhân trơ mắt nhìn mẹ, chỉ bánh Trung thu màu xanh lá: "Mẹ, có phải mọc lông không mẹ, cho con nếm thử."
Tùng Nhân nói xong cũng không dùng tay, ngậm thẳng vào miệng, cắn một miếng.
Mat Mạt:"...”
Thằng nhóc này lại tinh ranh rồi, ngậm thẳng vào miệng, tránh cho cam bằng tay rồi lại bị bắt bỏ xuống.
Hai mắt Tùng Nhân sáng lấp lánh, nuốt xuống, nghe ực một cái, nhìn thoáng qua mẹ, trước tiên là cười, vẻ mặt tươi cười mềm mại, bàn tay nhỏ bé vươn ra, cầm lấy bánh Trung thu cắn dở: "Mẹ, cái này con cắn rồi, không thể đưa cho mẹ, Tùng Nhân giúp mẹ giải quyết hết." Mat Mạt: ”... Tùng Nhân."
Mắt Tùng Nhân xoay chuyển, cúi đầu bắt đầu tách bánh Trung thu ra, chia làm ba phần, một phần cho Vân Kiến Vân Bình, sau đó mới ngẩng đầu nhìn mẹ: "Mẹ, con không ăn một mình."
Mạt Mạt híp mắt, đột nhiên cười nói: "Vân Kiến, Vân Bình, hai đứa mau nếm thử, xem có ngon không?"
Vân Kiến nhìn Tùng Nhân đồng cảm, thằng nhóc này dám chơi tâm nhãn với chị, lát nữa sẽ có lúc khóc, Vân Kiến và Vân Bình ăn bánh Trung thu trong tay.
Mạt Mạt lấy ra hai cái từ trong khay đưa cho Vân Kiến và Vân Bình: "Tùng Nhân đã có rồi, hai cái này là của hai đứa, cầm lấy từ từ mà ăn."
Tùng Nhân cúi đầu nhìn một miếng bé tí trong tay, ngẩng đầu nhìn mẹ đang cười híp mắt, ngồi dưới đất: "Mẹ, đây có phải là đạo cao một thước ma cao một trượng không?”
Mạt Mạt đen mặt, thằng nhóc này cả ngày đã học được cái gì lung tung vậy.
Tùng Nhân có lúc tò mò, ham học, bán rẻ cha, là cha dạy, nghe thấy Mạt Mạt nghiến răng, Trang Triều Dương!
Vân Kiến vô cùng muốn cười, chị nói lừa bịp, bây giờ Tùng Nhân đang lừa bịp này.
Mạt Mạt gói kỹ bánh Trung thu, mỗi phần sáu cái bánh, cả thảy là năm phần, nhà anh cả, Tề Hồng, Y Y, chị dâu Vương, Đại Mỹ.
Mạt Mạt nhìn thấy vẫn còn thừa lại không ít bánh Trung thu, lại bọc một phần, đây là cho Hướng Húc Đông.
Về phần nhà cậu út, Mạt Mạt không cần tặng, bọn họ ăn cùng nhau.
Việc đưa bánh Trung thu giao cho bọn nhỏ, Mạt Mạt chuẩn bị làm cơm tối.
Chờ Mạt Mạt làm cơm tối xong, bọn nhỏ mới quay về, trong tay đều cầm theo đồ, đây là mấy nhà hoàn lễ, còn phần của Hướng Húc Đông, Mạt Mạt định ngày mai dẫn mấy đứa nhỏ mang qua.
Vân Kiến chỉ đồ đáp lễ nói: "Chị dâu Vương trả lại táo lớn, chị Y Y cho hoa quả, chị Tề Hồng cho thịt khô, chị Đại Mỹ lầ tôm biển, cuối cùng là anh cả, một con gà và hai cân thịt.”
Mạt Mạt vui vẻ cầm con gà mái lên: "Anh cả lại đổi sang đồ ăn à?"
Vân Kiến gật đầu: "Vâng, anh cả nói tết Trung thu này muốn tụ tập ở một chỗ, nói năm nay đến nhà anh ấy"
Mạt Mạt nói: "Chị biết rồi."
Lúc Trang Triều Dương rửa bát nhìn thấy gà mái, nghĩ một chút: "Qua một thời gian nữa anh cũng đi đổi mấy con về."
Mạt Mạt suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Đợi đến mùa đông rồi đổi, bây giờ không chứa được."
Trang Triều Dương nhìn con gà mái trong lồng: "Y của anh là đổi để nuôi ở ban công, như vậy thì ăn trứng gà cũng thuận tiện."
Mạt Mạt lắc đầu, mặc dù bây giờ nới lỏng hơn rất nhiều, nhưng cô không muốn bị người khác phát hiện, vẫn nên khiêm tốn thì hơn: "Không cần đâu, trứng gà trong nhà đủ ăn."
Trang Triều Dương vừa muốn mở miệng, Vân Kiến đã gọi: "Anh rể, điện thoại của anh."
Trang Triều Dương buông bát trong tay xuống, đi xuống dưới lầu nghe, lúc trở về, biểu cảm vô cùng kỳ lạ, Mạt Mat lau tay: "Làm sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận