Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 288. Em thử đoán xem 2

Chương 288. Em thử đoán xem 2Chương 288. Em thử đoán xem 2
Em thử đoán xem 2
Mạt Mạt đảo quanh một vòng mà không nói nên lời, chỗ này có cần ghi gì nữa đâu, căn bản là cái gì cũng không có! Cách bố trí trong nhà cũng tốt, nhưng có cảm giác diện tích nhỏ hơn nhà của Trang Triều Dương.
Liên Thanh Bách giải thích: "Toàn bộ người trong tòa nhà này đều là tham mưu cả, anh là người đến sau, mọi người đến trước đã được chia hết rồi, chỉ còn lại mấy căn diện tích nhỏ. Anh chọn tầng ba."
Mạt Mạt gật đầu: "Anh, anh đo kích thước đi, em và Triều Dương đi trước đây."
Liên Thanh Bách gật đầu: "Được rồi."
Trang Triều Dương để lại chìa khóa cho Liên Thanh Bách, dẫn Mạt Mạt lái xe đến Bình Trấn.
Trước kia Mạt Mạt đến Bình Trấn chưa bao giờ dừng lại, lần này mới nhìn hết toàn cảnh. Bởi vì Bình Trấn ở gần quân khu mới nên dân cư đông đúc, thị trấn phồn hoa, trên đường phố tấp nập người đến kẻ đi.
Xe dừng lại ở trước cửa hợp tác xã cung ứng tiêu thụ, Mạt Mạt đánh giá một vòng, hàng hóa trong hợp tác xã cung ứng tiêu thụ này cũng rất đầy đủ, những thứ đồ mà Mạt Mạt muốn mua đều có cả.
Cô đi mua mười hai cái bát, mười hai đôi đũa, tám cái đĩa, sáu cái tô, chỉ một chút đồ này đã tốn của Trang Trieu Dương hai mươi đồng.
Cô lại đi mua đồ gia vị, phiếu dầu là Mạt Mạt tích góp cả năm nay, phải hơn hai cân. Trang Triều Dương liền hỏi: "Sao em lại có nhiều phiếu đầu như vậy?"
Mạt Mạt đã sớm nghĩ ra lý do: "Em đổi với đồng nghiệp."
Thật ra không phải như thế, là mỗi tháng Mạt Mạt đều lấy dầu từ trong không gian ra để dùng cho nên tiết kiệm được không ít phiếu dầu.
Trang Triều Dương cảm khái: "Phúc lợi của chỗ em làm thật sự tốt nhất mà anh từng thấy đấy."
"Sao thế, luyến tiếc rồi à? Vậy sau khi kết hôn em sẽ không theo quân nữa nhé?"
Trang Triều Dương không cần suy nghĩ lập tức cự tuyệt: "Không được, hai chúng ta đã bàn bạc xong xuôi hết cả rồi, đồng chí Liên Mạt Mạt, em không thể đổi ý được đâu."
Mạt Mạt đảo mắt: "Xem anh sợ chưa kìa, yên tâm đi, em sẽ không đổi ý đâu."
Một tiếng sau, hai người mới mua hết đồ, chất đầy ở ghế sau. Mạt Mạt ngồi trong xe nhẩm tính, hay thật, chỉ một chuyến này mà đã tốn hơn một trăm đồng rồi.
Trở lại khu nhà, cũng may mà tất cả mọi người đang nấu cơm, trong sân không có mấy người nên cũng không khiến cho mọi người xôn xao bàn tán.
Liên Thanh Bách nghe thấy tiếng xe nên xuống lâu đón Mat Mat nhìn vào trong xe liên hỏi: "Sao hai người lại mua nhiều như vậy?"
Mat Mạt xuống xe trước: "Sớm muộn gì cũng phải dùng đến, còn không bằng mua trước một lần luôn, miễn cho sau này phải chạy đi chạy về mất công."
Liên Thanh Bách suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Em xách mấy thứ đồ nhẹ là được rồi, còn lại cứ giao cho anh với Triều Dương."
Mạt Mạt gật đầu, cầm hai chậu lớn đi lên lầu. Chờ anh cả và Trang Triều Dương mang hết đồ lên, Mạt Mạt liền chỉ huy phân loại những thứ đồ đã mua, chờ thu dọn hết tất cả thì đã gần đến mười hai giờ.
Liên Thanh Bách đi dạo quanh một vòng: "Không tồi, càng ngày càng có cảm giác của một gia đình rồi."
Mạt Mạt cười: "Mọi người đói bụng cả rồi, buổi trưa làm mì ăn tạm đã, buổi tối nấu cơm ăn cũng được."
Trang Triều Dương cởi áo khoác đứng dậy: "Để anh giúp em rửa bát đũa."
"Được."
Buổi trưa sau khi ăn mì xong, bên chỗ trụ sở trung đoàn có việc gấp nên Liên Thanh Bách không thể không rời đi, lúc đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo Trang Triều Dương không được động tay động chân. Đáp lại Liên Thanh Bách là một cú sập cửa phát ra tiếng râầm, cuối cùng thì gã vướng tay vướng chân cũng đã cút đi rồi. Mat Mạt rửa chén xong: “Anh ca đi rồi à?”
Trang Triều Dương chặn ngang, ôm lấy Mạt Mạt, dọa cho Mạt Mạt giật nảy mình. Hai tay vòng qua ôm cổ Trang Triều Dương, giọng nói có vẻ khẩn trương: "Anh làm gì vậy?"
Trang Triều Dương không đáp, ôm Mạt Mạt đá tung cửa phòng ngủ, tim Mat Mạt đập liên hồi: "Đồng chí Trang Triêu Dương, anh mau thả em xuống."
Trang Triều Dương dừng lại, cúi đầu, đôi môi gần như dán lên trán Mạt Mạt. Hơi thở anh nóng rực phả lên má Mạt Mat hàng mi Mạt Mạt khẽ run lên.
Lồng ngực Trang Triều Dương rung lên, khẽ cười: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em đoán xem anh định làm gì?"
Mat Mạt: "..."
Cô không muốn đoán, không muốn đoán mài!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận