Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 201. Trang Triều Dương nghiêm túc ăn đậu hũ! 1

Chương 201. Trang Triều Dương nghiêm túc ăn đậu hũ! 1Chương 201. Trang Triều Dương nghiêm túc ăn đậu hũ! 1
Cặp song sinh tách ra chạy về hai hướng, ánh mắt ba người Tô Nhị trao đổi với nhau một chút rồi hai người còn lại cũng rời đi, họ cũng giống như cặp song sinh đi canh gác.
Mạt Mạt dắt theo em trai, nhìn về phía Tô Nhị, hơi lúng túng không biết phải nên xưng hô như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói nhạt nhẽo: "Xin chào."
Tô Nhị nhìn ra được Mạt Mạt đang lúng túng: "Cứ gọi là bác là được rồi, cháu là con gái của Liên Quốc Trung phải không?"
Vẻ mặt của Mạt Mạt lộ vẻ vi diệu, nếu mà cô gọi ông ấy là bác thì chẳng phải là sai vai vế rồi sao?
Thanh Xuyên cười trộm: "Không thể gọi bằng bác đâu ạ.”
Tô Nhị không hiểu gì hết, tại sao lại không thể gọi bằng bác được, ông ấy tính ra còn lớn tuổi hơn cả Liên Quốc Trung nữa mài
Mạt Mạt ho khan một tiếng, hắng giọng, mơ hồ nói: "Em quen Trang Triều Dương."
Tô Nhị giật mình, cô gái mà thằng nhóc kia viết thư nhắc đến chắc là vị này rồi, liền cười ha ha: "Quả thật không thể gọi bằng bác được."
Mạt Mạt càng đỏ mặt hơn nữa, trong lòng Tô Nhị lại vui vẻ, ông ấy vẫn luôn nuôi dưỡng Triều Dương giống như con trai của mình, vẫn đang lo lắng cho hôn sự của thắng nhóc này, sợ rằng bởi vì ông ay mà đối tượng sẽ bỏ chạy, bây giờ xem ra lo lắng của ông ấy đã dư thừa rồi.
Ánh mắt thằng nhóc này cũng độc đấy, tìm được người không kém chút nào, lại còn là con gái của Liên Quốc Trung nữa, quen biết rõ ràng, đây hoàn toàn là một mối nhân duyên tốt.
Nếu không phải hoàn cảnh lúc này không thích hợp lắm thì Mạt Mạt đã thật sự có loại cảm giác đi ra mắt cha mẹ, thời gian lúc này cấp bách, không phải là lúc nói chuyện phiếm: "Anh gọi bọn em tới đây là có chuyện gì không?”
"Xem này, vừa thấy có chuyện vui cái liền quên hết chính sự, em giúp anh chuyển lời đến ba em, nói rằng bây giờ anh ở đây rất tốt, bọn họ không cần phải quá lo lắng nữa. Giúp anh gửi lời cảm ơn đến Chu Khang và sự hỗ trợ của ông ấy nhé."
Mạt Mạt gật đầu nói đã biết, nói thật ra thì Tô Nhị thật sự không giống người bị chuyển xuống, người khác đều là người mất hết tinh thần, còn bọn họ thì ngược lại, tinh thần tràn đầy, ánh mắt sáng ngời, vô cùng hăng hái.
Mạt Mạt nào biết được, bởi vì đôi cánh nhỏ của cô mà đã thay đổi vận mệnh của Trang Triều Dương, đồng thời cũng gián tiếp thay đổi vận mệnh Tô Nhị. So với kiếp trước, Tô Nhị càng cẩn thận hơn, cũng chuẩn bị đủ đường lui, không chỉ không gặp phải tội lỗi như kiếp trước mà còn được ở cùng một chỗ với vợ con nữa, tỉnh thần đương nhiên tốt lên. "Mọi người mau di đi, đừng để người khác nhìn thấy."
"Dạ, vậy thì bọn em đi trước đây."
Mạt Mạt dẫn em trai út quay lại tập hợp với cặp song sinh, hai người kia đi canh gác cũng trở về, Cao Minh Lãng quý trọng người tài nói: "Đứa con trai thứ hai của Liên Quốc Trung sau này cũng định đi lính đấy"
Hà Khánh Vỹ tiếp lời: "Đứa con trai thứ ba cũng không tệ, tính cảnh giác rất cao."
Tô Nhị cười: "Còn có đứa con trai cả nữa, thành tích cũng rất xuất sắc."
"Hình như đang học ở trường quân đội phải không? Nếu như chúng ta vẫn còn tại vị thì nhất định sẽ thu vào dưới tay, đây đều là hạt giống tốt đấy"
Tô Nhị cầm liêm: "Đừng nghĩ nữa, mau làm việc đi, còn phải dọn sạch chuồng bò nữa đấy!"
Mười lăm phút sau, chị em Mạt Mạt mới đến nhà Trang Triều Lộ, Mạt Mạt đứng ở cửa chính, chớp chớp mắt, không phải là ảo giác. Người đang cầm cuốc cuốc đất kia thật sự là Trang Triều Dương.
Trang Triêu Dương ném cuốc trong tay, chạy nhanh tới, đứng trước mặt Mạt Mạt, trong mắt anh lúc này chỉ có Mạt Mạt: "Em đến rồi à?"
Trong mắt anh tất cả đều là nhớ nhung, anh nhớ cô gái này. Lúc tới, biết Mạt Mạt đang ở thôn Tiểu Hà, anh phải cố gắng chịu đựng hết mức mới không chạy qua đó nhìn cô. Bây giờ cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm đang đứng trước mặt mình, cảm xúc trong lòng như bành trướng, tình cảm tràn ngập trong lòng giống như tràn hết ra.
Ánh mắt Trang Triều Dương quá chuyên chú, hai má Mạt Mat ửng đỏ, chờ nhiệt độ trên gương mặt hạ xuống mới phát hiện không đúng: "Sao anh lại ở đây thế? Không phải anh không xin nghỉ phép à?"
"Không phải là nghỉ phép. Anh sang bên này xử lý một số chuyện."
Mat Mạt: "... Cho nên anh đây là đang quang minh chính đại làm việc riêng à?”
Trang Triều Dương nghiêm trang nói: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, điều này chỉ có thể nói rõ rằng hiệu suất làm việc của anh rất cao, chuyện một ngày mà anh chỉ mất có một giờ là làm xong rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận