Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1330. Kinh diem 2

Chương 1330. Kinh diem 2Chương 1330. Kinh diem 2
Mạt Mạt cười híp mắt quay đầu: "Ai nói cho chị tiền lương một tháng của tôi là hơn 100 đồng?"
Diệp Phàm không nghĩ tới Liên Mạt Mạt sẽ quay đầu lại, vẻ mặt hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ là hơn 200, vậy thì quá cao rồi."
Mạt Mạt lắc đầu: "Cũng không đúng, tiền lương của tôi không tính theo tháng, mà là tính theo năm, chỉ riêng tiền lương một năm đã là mười ngàn, còn chưa tính thưởng và phúc lợi, thật ngại quá, khiến chị thất vọng rồi, không hạ thấp tôi được."
Diệp Phàm méo mặt, cô ta không nghĩ tới cao như vậy, vì để tìm lại mặt mũi: "Cũng phải, công ty của họ hàng nhà mình, vì thể diện cũng phải cho nhiều một chút."
Mạt Mạt nghe giọng điệu của Diệp Phàm, giống như mình được bố thí vậy, Mạt Mạt cũng không tức giận: "Nghe giọng điệu này của chị, sao tôi nghe ra là chị đang hâm mộ nhỉ?"
Diệp Phàm bực mình, ngực đau nhói, cô ta chính là không ăn được nho nên mới nói nho xanh, cô ta chính là đố ky, cũng không trả lời câu hỏi của Mạt Mạt, sắc mặt khó coi đi vào trong nhà, đi được một nửa mới nhớ ra còn có Từ Liên, không nhịn được nói: "Không có mắt à, đứng đấy làm gì, còn không đi theo, còn phải để cho tôi mời cô à?"
Từ Liên cũng không tức giận, cười híp mắt theo sau, bây giờ thật sự thú vị rồi. Mat Mạt nhìn chằm chăm bóng lưng của Từ Liên, day trán, thật sự là không hiểu, Từ Liên có hận thì cũng nên hận Kỳ Kỳ chứ, sao lại đánh dấu lên cô.
Chẳng lẽ là nhìn cô dễ bắt nạt.
Mạt Mạt vào nhà, Trang Triêu Lộ đang loay hoay máy ảnh: "Vừa rồi chị nghe thấy em nói chuyện ở ngoài cửa, với hàng xóm à?"
Mạt Mạt: "Vâng, nhà họ Trịnh, quan hệ không tốt với nhà chúng ta, trở về khoe khoang với em."
Trang Triều LỘ cười: "Cái miệng này của em không chịu thua thiệt."
Mạt Mạt: "Chị, em đi nấu cơm trước."
Trang Triều Lộ: "Được, chị đến giúp em."
Mạt Mạt: "Không cần đâu, hôm nay chị nhất định đã rất mệt mỏi rồi, chị ngồi nghỉ ngơi đi."
Trang Triều Lộ xoa chân: "Thật sự mệt mỏi, thằng nhóc Khởi Hàng này đi giỏi thật, chị đi theo một đường mà hai chân muốn tàn phế luôn rồi."
Mạt Mạt cười: "Vậy được rồi, chị, nghỉ ngơi trước đi"
Lúc Mạt Mạt nấu cơm, Tùng Nhân và An An trở về, hai thằng nhóc đi làm bài tập trước, cơm chín rồi bài tập cũng làm gần xong.
Trang Triều Lộ sắp xếp bát đũa: "Trước kia chị nghe Khởi Hàng nói bận rộn nhiều thế nào, bận rộn ngay cả thời gian nghe điện thoại cũng không có, mới đầu chị còn không tin, tưởng rằng là gạt chị, hôm nay chị đi theo một ngày, mới biết được, Khởi Hàng bận thật, cả ngày cũng không Ở trong nhà máy."
Trang Triều Lộ đau lòng, mặc dù Khởi Hàng là đứa không bớt lo nhất, nhưng cũng là đứa con trai mà cô ấy yêu nhất.
Mạt Mạt nói: "Nhà máy mới bắt đầu chuyện gì cũng phải tự đi làm, chờ đến lúc đi vào quỹ đạo thì tốt rồi, phải rồi, chị, hôm qua cũng chưa có thời gian hỏi, Khởi Thăng đâu? Khởi Thăng thế nào?"
Trang Triều Lộ nói: "Thằng nhóc đó ở đơn vị tốt lắm, không phải nó học chuyên ngành máy vi tính à, công việc cũng là nghiên cứu phương diện này, bởi vì kiến thức chuyên ngành không tệ, ở đơn vị được coi trọng, chỉ có một điều chị tiếc là, muốn ra nước ngoài học một chút, người ta cũng không muốn dạy chúng ta."
Trang Triều Lộ cảm khái trong lòng, kỹ thuật lạc hậu, kiến thức mà Khởi Thăng học được, cũng đều là người tài khai thác được ở nước ngoài về nước dạy.
Trang Triều Lộ có tâm nhìn xa, cô ấy hiểu, bây giờ nhìn giống như ngành nghề ít được chú ý, thật ra là được coi trọng nhất, nếu không thì sao lại phải vất vả sắp xếp người tới trường học để dạy, còn không phải là muốn bồi dưỡng người tài ở phương diện này à.
Cho nên lúc trước Trang Triều Lộ nghe Khởi Hàng lựa chọn một môn chuyên ngành chưa nghe nói qua, cô ấy đã thuyết phục Tô Nhị, ủng hộ con trai. Hiện tại xem ra là đúng, thông tin của cô ấy nhanh nhạy, máy vi tính có thể sẽ tập trung rất nhiêu sức người sức của.
Chỉ cần thành công, thành tích của Khởi Thăng cũng không nhỏ.
Mạt Mạt nói: "Mặc dù bây giờ kỹ thuật bị phong tỏa không dễ dàng, nhưng ở tương lai, trong nước kỹ thuật được nghiên cứu và phát triển và sáng tạo ra những cái mới sẽ khiến thế giới kinh ngạc và hâm mộ."
Mạt Mạt nói ra lời này, trong giọng nói chứa đầy sự hào hùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận