Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 188. Thuận theo tự nhiên 2

Chương 188. Thuận theo tự nhiên 2Chương 188. Thuận theo tự nhiên 2
Thuận theo tự nhiên 2
Món chính của bữa tối là rau trộn, cô đang nấu một nồi canh rong biển, nếu nấu canh quá lâu, chờ cô từ bệnh viện trở vê thì canh sẽ không ngon.
Lúc Mạt Mạt làm cơm xong đã hơn bốn giờ, cô mở cửa phòng bếp, trong phòng khách chỉ có Thanh Nghĩa: "Anh hai của em đâu?"
Thanh Nghĩa chỉ vào căn phòng: "Đang giảng lại bài cho em trai ạt"
Mạt Mạt chuẩn bị đi ra ngoài, Thanh Nghĩa chặn đường cô, cô nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì à?"
Thanh Nghĩa do dự một lúc lâu mới nói: "Chị, để em đạp xe đưa chị đi nhé!”
Mạt Mạt đã nhìn ra manh mối, thằng nhóc này đối xử với Y Y không bình thường, nhất định là lo lắng cho Y Y! Nhưng bọn họ còn quá nhỏ, Mạt Mạt chưa sẵn sàng vạch trần, cô thích thuận theo tự nhiên hơn: "Được, chúng ta đi sớm về sớm."
Thanh Nghĩa vui vẻ nhận lấy hộp cơm, Mạt Mạt lắc đầu, cái thằng nhóc này.
Hai mươi phút sau đến bệnh viện, Mạt Mạt không tìm ai để nghe ngóng, mẹ nuôi còn chưa tan làm nên cô đi thẳng đến phòng y tá trưởng: "Mẹ nuôi."
"Ôi con gái, sao con lại đến bệnh viện?" Mat Mat nâng hộp cơm lên: "Con đưa thức ăn đến cho bạn ạ, con không biết bạn ấy ở khu nào, đi nghe ngóng thì sợ gây phiền phức nên con đến nhờ mẹ nuôi."
Nghe con gái nói như vậy, Trương Ngọc Linh biết ngay đó là ai, phó viện trưởng của bệnh viện họ đã truyền tin, bà hạ giọng: "Con làm rất đúng, bây giờ con không được gây thêm rắc rối cho họ, cũng không thể tự mình chuốc lấy phiền phức. Con đưa cơm xong thì phải rời đi ngay, nghe rõ chưa?"
"Con biết, con sẽ lén đưa qua đấy, sau đó rời đi."
"Ừ, bọn họ ở phòng 304 trên tầng ba của khoa nội trú, phòng bệnh là của nhà bọn họ. Con chờ một chút, mẹ đi lên tầng ba gọi y tá trực xuống đây, sau đó con hãng đi."
"Vâng, làm phiền mẹ nuôi ạ."
Trương Ngọc Linh trở lại rất nhanh: "Đi đi, tầng ba không có ai nữa đâu. À đúng rồi, ngày mai con tới nhà một chuyến, không phải thi đại học nữa, chúng ta bàn công việc."
"Được, ngày mai con tới ạ. Mẹ nuôi, con đi trước đây"
"Đi đi!"
Mạt Mạt và Thanh Nghĩa lên tầng ba, lúc này mọi người đang hoảng loạn, bệnh viện khá yên tĩnh, ngoại trừ một số người thực sự không thể trụ nổi cần gặp bác sĩ, về cơ bản các phòng bệnh đều trống rỗng. Mat Mat gõ cửa làm YY giật mình, vừa mở cửa thì nhìn thấy Mat Mạt, cô ấy lập tức ôm lấy Mat Mạt. Mạt Mạt giơ hai tay lên: "Vào phòng nói đi, trên tay tớ còn có cơm đấy!"
Y Y vội vàng buông Mạt Mạt ra, chờ hai chị em Mạt Mạt bước vào phòng, cô ấy vội vàng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh, sắc mặt của mẹ Tiền Y Y tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, bà đã khóc, tinh thần của hai ông bà cũng không tốt lắm, ông nội Tiền gượng cười nói: "Vất vả cho cháu rồi, vào lúc này mà vẫn có thể tới đây”
Mạt Mạt đặt hộp cơm ở trên tủ: "Cháu nghĩ mọi người chắc hẳn chưa ăn cơm, cho nên cháu mang tới một ít. Trong nhà cũng không có gì ngon, cháu nấu chút đồ cho dì bồi bổ sức khỏe, hiện tại dì không phải chỉ có một mình."
Y Y lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mạt Mạt, cảm ơn cậu."
Mat Mạt võ vào tay Y Y: "Đừng khóc, chuyện cũng đã xảy ra rồi, cậu phải đối mặt với nó. Bất kể như thế nào thì cũng phải sống, mau tới ăn cơm đi."
Mẹ Tiền Y Y vẫn rất mạnh mẽ, bà giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Mạt Mạt nói đúng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Dì cảm ơn cháu, dì sẽ ghi nhớ ân tình này."
Mạt Mạt mở hộp cơm ra: "Dì ăn nhiều chút ạ, sức khỏe mới là thứ quan trọng nhất."
"ừ" Me Tiên gọi hai người lớn tuổi: "Cha mẹ, ăn cơm thôi."
Mạt Mạt đứng dậy: "Dì ơi, cháu về trước đây. Cháu khóa cửa nhà dì rồi, dì về thì đi tìm cháu lấy chìa khóa nhé."
"Ừ được, các cháu mau trở về đi!"
Tiền Y Y tiễn Mạt Mạt ra ngoài, hai chị em đi xuống lầu, Tiền Y Y trở lại phòng bệnh.
Hai chị em vừa mới xuống lầu, ánh mắt Thanh Nghĩa trở nên sắc bén: "Chị ơi nhìn kìa, Liên Thu Hoa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận