Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 603. Về nhà 1

Chương 603. Về nhà 1Chương 603. Về nhà 1
"Nhờ tôi giúp cái gì?"
An Đông có chút xấu hổ mở miệng, mấy lần muốn mở miệng, cũng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng bực bội nắm cái mũ,"Chị dâu, không có gì, em đi về trước."
An Đông chạy xa, Mạt Mạt quay người mau chóng đi trở về, Tùng Nhân nhất định đang khó chịu.
Mạt Mạt về đến nhà, Trang Triều Dương đang ôm Tùng Nhân đi dạo khắp nhà, vốn là nóng, ôm Tùng Nhân càng nóng hơn, tóc Trang Triều Dương ướt đẫm, nhìn thấy Mạt Mạt trở về, nhẹ nhàng thở ra,'Cuối cùng em cũng về rồi, Tùng Nhân la hét cả buổi."
Mạt Mạt đau lòng ôm Tùng Nhân, Tùng Nhân tủi thân muốn chết, khóc oa oa, Mạt Mạt vội vàng ôm trở về phòng, đầu tiên là lau mồ hôi cho Tùng Nhân, sau đó mới ôm cho bú, Trang Triều Dương đi vào theo để thay quần áo, Mạt Mạt vỗ về Tùng Nhân,"Lúc em trở về gặp phải An Đông, làm trễ nải chút thời gian."
"An Đông?"
"Ừm, An Đông hình như đang xin lỗi Triệu Cáp, lúc đầu muốn nhờ em giúp, về sau lại không cần."
Trang Triều Dương không có hứng thú với chuyện này, thay quần áo nói: "Ban đêm đám Thanh Nhân huấn luyện xong sẽ tới." "Biết rôi."
Tùng Nhân ăn no rồi, có chút buồn ngủ, Mạt Mạt dỗ dành Tùng Nhân, Tùng Nhân không bao lâu sau thì ngủ mất, nhưng tay nhỏ vẫn nắm thật chặt quần áo của Mat Mạt, chỉ cân đặt Tùng Nhân nằm ở trên giường, cái mông vừa đụng giường, lập tức mở to mắt, chẹp miệng muốn khóc.
Mạt Mạt chỉ có thể ôm tiếp, Trang Triều Dương ngồi ở một bên,"Thằng nhóc này càng lớn càng hành người."
"Đúng là hành người không ít, mẹ nói, qua một thời gian ngắn nữa, nó đã có thể nhận thức, còn biết tìm người nữa!"
"Lúc nào Tùng Nhân mới có thể biết nói chuyện?"
"Sớm thì tám, chín tháng, cũng có khi là tròn một tuổi, cái này nói không chính xác, mẹ em nói, Tùng Nhân hẳn là sẽ nói chuyện sớm, hiện tại cứ a a với mọi người suốt ngày."
Mạt Mạt thả Tùng Nhân ba lần mới để nó nằm yên trên giường được, đưa quần áo cô đã mặc để bên người Tùng Nhân cho nó nắm lấy, Mạt Mạt ngồi dậy,"Mệt chết em."
Trang Triều Dương để quyển sách trên tay xuống,"Em nghỉ ngơi một hồi, anh đi làm cơm!"
Mat Mat đi giày xuống đất,/An làm không ngon, anh ở trong phòng trông Tùng Nhân đi!"
Nấu canh là món Trang Triều Dương không am hiểu nhất nên anh lại cầm sách lên,"Được." Mat Mat ra khoi phong Van Kien dan Van Binh chơi ở dưới lầu. Trước tiên Mat Mat cắt thịt, vì sợ thịt hỏng, trên thịt có một lớp muối nên khi Mạt Mạt hầm canh xương không bỏ thêm muối.
Lần này rau ăn kèm đầy đủ, rau cải xôi, rau xanh, rau thơm, rong biển, miến, mộc nhĩ, nấm, vỏ khoai tây và vỏ khoai lang, bữa ăn cho bốn người đàn ông nên những thứ này không đủ, Mạt Mạt lại cán thêm một ít mì.
Thanh Nhân và Khởi Hàng sáu giờ đến, hai người bọn họ thay xong quần áo mới tới, nhìn thấy nồi lẩu, nước bọt chảy ròng, từ sau tết chưa được ăn, lần này rốt cục cũng được ăn.
Hai đứa này ăn rất thoải mái, mì sợi cũng không đủ ăn, Mạt Mạt lại cán thêm một chút, hai đứa này mới ăn no.
Khởi Hàng nói: "Thời đại này có thể được ăn lẩu cứ như là đang nằm mơ."
Thanh Nhân,"Đúng vậy, thật là thơm."
Miêu Niệm là người thích ăn ngon, may mắn là ông ấy đồng ý kết nhóm ăn chung, nếu không, giờ này ông ấy còn đang ăn cơm ở nhà ăn đó!
Miêu Niệm tương đối nhiều việc, ăn cơm xong liền mang theo con trai trở về.
Khởi Hàng ban đêm phải đứng gác, cầm hai chùm nho cũng đi trước.
Trang Triều Dương dỗ dành Tùng Nhân, Mạt Mạt ở phòng khách nói chuyện với Thanh Nhân,"Chị cũng không gạt em, có không ít người muốn giới thiệu đối tượng cho em, chuyện của em và Lưu Miểu có phải nên định ra rồi hay không?"
Thanh Nhân,"Em cũng muốn xác định, nhưng Lưu Miểu vẫn không mở miệng, khiến người ta nóng ruột nóng gan."
Mạt Mạt tằng hắng một cái, nhắc nhở một câu,'Cô ấy không nói, em có thể nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận