Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 104. Không có đối tượng! 2

Chương 104. Không có đối tượng! 2Chương 104. Không có đối tượng! 2
Không có đối tượng! 2
Trương Ngọc Linh ôm đứa con trai út, lần lượt giới thiệu: "Thằng cả là Khâu Lễ, năm nay mười tuổi. Thằng hai, thằng ba, thằng tư tên lần lượt là Khâu Nghĩa, Khâu Liêm, Khâu Trì, ba đứa này là sinh ba, năm nay đã được chín tuổi. Còn đứa dì đang bồng là thằng út, Khâu Hiếu, năm nay năm tuổi."
Mạt Mạt kinh ngạc, trong thời đại này mang thai sinh ba cũng không khác gì đạo một vòng Quỷ Môn Quan. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sinh ba như thế này.
Trương Ngọc Linh cười: "Sợ rồi phải không? Ha ha, lúc dì sinh chúng nó, dì cũng giật nảy mình."
Trương Ngọc Linh gọi các con trai: "Nào mấy đứa, đây chính là chị Mạt Mạt, hôm nay gặp được người sao còn iu xìu như vậy, mau chào chị đi!"
Khâu Lễ lớn nhất, dẫn đầu lên tiếng: "Chào chị Mat Mat,
Sau đó bốn đứa nhóc đồng loạt hô: "Chào chị Mạt Mạt."
Mạt Mạt bị cả đám nhóc chào như vậy cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng đáp: "Chị chào mấy em."
Mọi người lại tán gẫu thêm một hồi nữa, cảm giác xa lạ không còn. Năm thằng nhóc bắt đầu vây quanh Mạt Mạt. Trong nhà không có chị gái em gái nên đột nhiên xuất hiện một cô gái như thế này, cả đám deu rất mới lạ, mồm năm miệng mười nhao nhao giành nhau nói, Mạt Mạt đối phó có vẻ luống cuống tay chân.
Ông cụ Khâu và Khâu Văn Trạch cho dù hôm nay là ngày nghỉ thì cũng có một đống công việc, có thể nói chuyện với Mạt Mạt hai tiếng đồng hồ đã rất không dễ dàng rồi.
Bà cụ Khâu và Trương Ngọc Linh đi làm cơm trưa, nhất định phải giữ Mạt Mạt ở lại ăn cơm trưa, Mạt Mạt từ chối không được đành phải ở lại.
Năm thằng nhóc vây quanh, trái một câu, phải một câu, ầm ï đến mức Mạt Mạt đau hết cả tai, vội vàng hô ngừng: "Mấy đứa em ai cũng hỏi thì chị biết trả lời ai bây giờ? Như thế này, mỗi đứa hỏi một câu được không, bắt đầu từ anh cả nhé?"
Khâu Lễ hỏi trước: "Chị Mạt Mạt, em trai ở nhà chị bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tám tuổi, người kế tiếp."
Ba đứa sinh ba tụm lại thầm thì một lúc roi đồng thanh hỏi: "Chị Mạt Mạt, chị có đối tượng chưa?"
Mạt Mạt thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi: "Mấy đứa mới mấy tuổi, làm sao mà biết đối tượng là cái gì hả?"
Ba đứa sinh ba giành nhau nói: "Bọn em vừa rồi đi chơi, nghe chủ nhiệm Vương của Bộ Y tế nói vậy."
"Chị Mạt Mạt, chị có chưa thế?"
Mạt Mạt lập tức nghĩ đến Hướng Triều Dương, rồi lại lắc lắc đầu, tại sao cô vẫn còn nhớ anh cơ chứ, cô mới không thèm nhớ anh đâu.
Từ sau lá thư mà Hướng Triều Dương gửi tới cho cô lần trước, cũng không còn lá thư nào nữa, đến nay đã bao lâu rồi? Cho dù là gửi thư đến thủ đô cũng đã đến rồi nữa. Còn nói là thích cô, căn bản không thèm đặt cô ở trong lòng, dứt khoát trả lời: "Chưa có."
Trương Ngọc Linh bưng thức ăn ra hỏi: "Chưa có cái gì thế?"
Mấy thằng nhóc thúi nhìn thấy thịt kho tàu xong cũng quên mất mình vừa mới hỏi cái gì, đầu lưỡi Mạt Mạt như thắt nút: "Không, không có gì ạ."
Trương Ngọc Linh gõ tay con trai út: "Không được ăn vụng, mấy đứa đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Đám thằng nhóc thúi vội vội vàng vàng đi rửa tay, Mạt Mạt vỗ vỗ mặt, trong lòng hừ hừ, chờ gặp lại Hướng Triều Dương nhất định cô sẽ trả cái đồng hồ đeo tay kia lại cho anh.
Thức ăn buổi trưa rất phong phú, nhà họ Khâu cũng tốn không ít tâm tư. Thịt lợn rừng và thịt thỏ mà Mạt Mạt mang đến cũng đều lên bàn. Bà cụ Khâu niềm nở: "Cháu cứ coi đây là nhà mình, đừng khách sáo gì hết, muốn ăn gì thì tự gắp nhé."
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ vâng, bà Khâu."
Một bữa cơm này đã kéo gần quan hệ của Mạt Mạt và nhà họ Khâu lại không ít. Sau bữa cơm Mạt Mạt chủ động giúp đỡ thu dọn bát đũa, muốn giúp rửa chén thì bà cụ Khâu lại không cho: "Lần đầu tiên cháu tới nhà, làm sao có thể để cho cháu làm được cơ chứ, cháu mau ra ngồi chơi đi." Mat Mạt bị đuổi ra ngoài, ngôi nói chuyện với ông cụ Khâu một lúc nữa, chờ bà cụ Khâu đi ra thì cô liên đứng dậy cáo từ.
"Dạ ông Khâu, bà Khâu, chú Khâu, dì Trương, hôm nay cháu đã làm phiền cả nhà rồi."
Ông cụ Khâu nói: "Không phiền gì hết, sau này cháu nhớ đến chơi thường xuyên nhé."
Trương Ngọc Linh xách túi đưa cho Mạt Mạt: "Cháu mang mấy cái này về cho bọn Thanh Nhân nếm thử, đúng rồi, còn có mấy tấm phiếu trứng gà nữa, cháu cầm luôn."
Mạt Mạt vội vàng xua tay: "Cháu không thể lấy được đâu ạ. Cháu tới làm khách mà, đâu phải tới đánh cướp đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận