Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 680. Ngu ngốc 2

Chương 680. Ngu ngốc 2Chương 680. Ngu ngốc 2
An An kiếng chân, đứng trước cửa sổ, nhìn Hướng Húc Đông đi trong tuyết, lưu lại một hàng dấu chân, mãi cho đến khi hình bóng của Hướng Húc Đông biến mất, An An mới thu hồi ánh mắt, ngồi ở cạnh giường đầy mất mát.
Mạt Mạt ôm lấy An An: "An An đang nghĩ gì thế?"
An An ngẩng đầu: "Mẹ, An An cũng không biết, chỉ là trong lòng An An khó chịu, mẹ ơi, có phải An An bị bệnh không?"
Mạt Mạt ôm chặt An An: "An An không bị bệnh, An An thương ông nội Hướng."
An An ôm lấy cổ Mạt Mạt, buồn bã gật đầu, cậu bé cảm giác mình thật lạ, ôm chặt mẹ: "Mẹ ơi, có phải An An là yêu quái ở trong sách viết không?"
Mạt Mạt vỗ lưng An An: "An An không phải, con là con trai của cha mẹ, sao lại là yêu quái chứ, con là do mẹ mang thai 9 tháng 10 ngày rồi sinh ra, An An đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ là An An thông minh hơn một chút so với những đứa trẻ khác mà thôi."
An An vâng một tiếng, bàn tay nhỏ ôm thật chặt lấy mẹ.
Buổi tối An An không ngủ với anh trai, người phải ở giữa cha mẹ, thằng nhóc mới có cảm giác an toàn.
Một tuần sau, là bắt đầu vào tháng 1, Mạt Mạt không nghĩ tới Thanh Nghĩa xuống núi, cô đón Thanh Nghĩa vào nhà: "Giữa mùa đông, sao em lại xuống núi?"
Thanh Nghĩa thả cái gùi xuống: "Em kiếm được một con hươu sao ngu ngốc, còn không nhỏ, tặng cho mọi người 30 cân."
Mạt Mạt mở cái gùi ra, không chỉ có thịt hươu sao ngốc, còn có gà rừng và thỏ hoang: "Em săn bắn không ít nhỉ?"
Thanh Nghĩa cười: "Năm nay tuyết không quá lớn, thú rừng cũng ẩn núp, tương đối dễ săn."
Mạt Mạt nói: "Chúng ta vừa ăn cơm xong, vẫn còn cơm nóng trong nồi, để chị lấy cho em."
"Vâng."
Thanh Nghĩa rửa tay ăn cơm, Mạt Mạt ngồi bên cạnh: "Em xuống đây thì vừa hay, bây giờ có thể trở lại thành phố được rồi, cha nói, ông cho em trở lại thành phố, em về cũng chuẩn bị xuống, mùa đông năm nay đã đủ rồi, mùa xuân sang năm chắc là mấy đứa có thể về lại thành phố."
Thanh Nghĩa đặt bánh xuống: "Lần này em đến cũng đang muốn nói chuyện này, hội thanh niên trí thức bọn em đã sống lại rồi, có đường gửi thư về cho nhà rồi."
Mạt Mạt hỏi: "Em trở về thành phố thì muốn làm gì”
Thanh Nghĩa gãi đầu: "Hai năm nay em đi theo giáo sư học được không ít thứ, em cảm thấy mình thiếu sót nhiều lắm, em muốn về học tập trước đã, chị, em nói cho chị biết, giáo sư nói, phát triển kinh tế không thể rời xa tri thức, em định buôn bán cũng không thể rời xa tri thức. Ông ấy nói, qua một thời gian nữa thôi không chừng sẽ khôi phục lại chuyện thi đại học, bảo em chuẩn bị, còn nói hy vọng em có thể thi ở trường của ông ấy nữa."
Mat Mạt không hề nghi ngờ những người tài ba ở niên đại này một chút nào, người ở niên đại này, đều rất mẫn cảm đối với thời cuộc, nhất là một số học giả, bọn họ có dự đoán về tương lai rất chuẩn xác, cũng không chỉ có người ở tương lai trọng sinh có hiểu biết, có một số người, mặc dù không thể nhìn thấu tương lai của mấy chục năm, nhưng vài chục năm thì vẫn có thể dự đoán.
Cho nên Mạt Mạt vẫn luôn tuân theo, khiêm tốn, khiêm tốn, lại khiêm tốn, người đều không phải người ngốc, nếu kiêu ngạo quá mức, thì chẳng qua là đang tìm đường chết.
Mạt Mạt hỏi: "Vậy Mộng Nhiễm thì sao?"
Thanh Nghĩa cười hì hì: "Mộng Nhiễm học hành nghiêm túc hơn so với em, Mộng Nhiễm vẫn muốn đi học."
Mạt Mạt nghe xong, xem ra hai đứa này đều muốn học tập để thi đại học, Mạt Mạt hệ thống lại câu từ: "Lần này không phải chị đến thủ đô sao? Tin tức có nhanh nhạy hơn một chút, chị đoán là không chừng sang năm sẽ khôi phục lại chuyện thi đại học, nếu như hai đứa đã chuẩn bị, thì phải càng nỗ lực học tập." Thanh Nghĩa kích động, cậu biết, tin tức của chị là nhanh nhạy nhất, mặc dù lời nói của giáo sư có thể tin, nhưng cậu lại càng tin chị gái mình hơn, trong lòng nắm chắc hỏi: "Chị, vậy còn chị thì sao? Chị có chuẩn bị thi đại học không? Năm đó nếu như không huỷ thi đại học, bây giờ chị cũng là sinh viên đại học rôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận