Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 203. Ông đây không mở cửa đấy! 1

Chương 203. Ông đây không mở cửa đấy! 1Chương 203. Ông đây không mở cửa đấy! 1
Sau khi Mạt Mạt suýt chút nữa bị ngã xuống lần thứ ba, cặp song sinh rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: "Chị, chị sao vậy?"
Vành tai Mạt Mạt nóng như thiêu như đốt, đầu lưỡi như bị thắt nút: "Không có, không có việc gì, chắc là chị bị say nắng, đúng vậy, chị bị say nắng."
Cặp song sinh: ".. Bây giờ mới là tháng sáu, làm sao có thể say nắng được."
Mạt Mạt có chút thẹn quá hóa giận, phồng má: "Chị nói say nắng chính là say nắng đấy, hai đứa là con trai mà sao lại nhiều chuyện như phụ nữ thế hả?"
Cặp song sinh: "...
Phụ nữ ấy à, có đôi khi thật là đáng sợ, nói trở mặt liền trở mặt, sau này tìm vợ, nhất định không thể tìm người có tính tình giống như chị được, sẽ phải ngậm cả cục tức trong miệng.
Mat Mạt võ vỗ hai má, hàm răng cắn chặt môi, lại nghĩ đến nụ hôn của Trang Triều Dương, lại thả hàm răng ra, kéo Ống tay áo muốn lau, nhưng đưa đến bên miệng thì lại không thể lau được, trong lòng đã rối tung lên rồi.
Đến nhà ông nội, Mạt Mạt rốt cuộc cũng khôi phục bình thường. Đồ ăn đã dọn lên bàn, người lớn ngồi một bàn, trẻ con ngồi một bàn, Mạt Mạt nhìn quanh một vòng, Xuân Hoa vẫn như cũ không trở vê giống như chưa từng tồn tại trên đời này.
Thức ăn hôm nay rất phong phú, có mười món ăn, hôm nay là ngày mừng thọ của Liên Kiến Thiết nên tâm trạng rất vui vẻ, mỗi đứa nhỏ đến chúc thọ đều vui tươi hớn hở phát cho một bao lì xì.
Liên Tùng nhịn không được mở bao lì xì ra, miệng nhếch lên, một đồng tiền, thật sự là một đồng tiền đấy.
Có người thứ nhất thì sẽ có đứa thứ hai, mấy đứa con nhà chú út đều mở ra. Cặp song sinh cũng không nhịn được mở ra, thấy tất cả mọi người đều giống nhau, ông nội lúc này không thiên vị nữa.
Liên Thu Hoa thối mặt ra, mấy ngày nay khó khăn lắm cô ta mới tích góp được mười đồng tiền riêng, bị Mẫn Hoa cướp đi, trong lòng đang nhỏ máu, lại bị Hướng Hoa phát hiện cô ta giấu tiền riêng nên đến tận bây giờ vẫn không thèm để ý tới cô ta nữa.
Chuyến trở về này, thật sự là mất cả chì lẫn chài, nhìn Liên Mạt Mạt ung dung tự tại ăn cơm, Liên Thu Hoa càng nghĩ càng tức, dạ dày cuộn lên, vội vàng che miệng chạy ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng khách liền không nhịn được nôn ra.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm bánh trứng gà, rốt cuộc không thể hạ đũa được nữa.
Liên Thu Hoa lau khóe miệng trở về, nhìn thấy Mat Mat thả đũa xuống, đột nhiên cảm thấy nôn xong ăn ngon hơn hẳn.
Đến hai giờ, Điền Tình giúp thu dọn phòng bếp, cả nhà Liên Quốc Trung chuẩn bị trở ve thành phổ.
Liên Kiến Thiết gọi một tiếng: "Chờ một chút, bắt một con gà mái mang về đi."
Mạt Mạt kinh ngạc, ông nội cũng quá hào phóng rồi. Liên Quốc Trung cũng không khách khí, nói bắt liền bắt, xách một con mập nhất.
Liên Kiến thấy cháu gái kinh ngạc nhìn ông ta, mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Đi đi!"
Liên Thu Hoa liếm môi, đã lâu rồi cô ta không được ăn trứng gà. Một tháng chỉ được mười quả trứng gà mà một nửa vào bụng Hướng Hoa, một nửa là của cha chồng, cô ta mang thai mà cũng không vớt được một cái: "Ông nội, trong thành phố khó tìm được trứng gà để ăn lắm, ông nội cho cháu một con được không?”
Liên Kiến Thiết hút thuốc, làm như không nghe thấy, xoay người quay vào trong nhà.
Trong lòng Mạt Mạt cười nhạo, Liên Thu Hoa thật đúng là dám nghĩ đấy. Liên Quốc Trung gọi Mạt Mạt: "Con gái, đi thôi."
"Dạ con đây."
Buổi trưa ăn hơi nhiều nên cả nhà đi chậm, mấy thằng nhóc không chịu được nhàn rỗi nên vừa đánh vừa nháo, Điền Tình không ngừng dặn dò: "Hai đứa con cẩn thận một chút, đừng để bị ngã đấy."
Liên Quốc Trung uống không ít rượu, đầu vẫn còn choáng váng, giọng nói cũng cao lên vài phần: "Mấy thằng nhóc da dày thịt béo bị ngã một chút thì có việc gì đâu, em nhọc lòng làm gì, con trai của ông đây sau này phải đi làm lính."
Mạt Mạt vừa nghe cha mở miệng, nhịn không được cách xa thêm một chút. Cha cô uống nhiều là có đặc điểm, nếu ở nhà uống quá nhiều thì sẽ trực tiếp nằm lên giường ngủ luôn, nếu ở bên ngoài không thể nghỉ ngơi, chỉ cần là mở miệng thôi là sẽ không thể ngừng nói.
"Anh nói cho em biết, năm đó ông đây đổ máu, đã từng chịu những vết thương nặng hơn thế này rất nhiều, trên người đều là vết sẹo công huân đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận