Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 908. Chuộc tội 2

Chương 908. Chuộc tội 2Chương 908. Chuộc tội 2
Chuộc tội 2
Lúc Mạt Mạt đến đó, bọn nhỏ đều ở ngoài cửa: "Sao mấy đứa lại ở bên ngoài thế?"
Vân Bình chỉ vào trong phòng bệnh: "Có một bà cụ đến, ông Hướng bảo bọn em đi ra."
Mạt Mạt đứng ở cửa, nhìn thoáng vào bên trong thấy Ngô Mẫn. Không biết Ngô Mẫn đã nói cái gì, vẫn đang khóc không ngừng.
Tóc Ngô Mẫn được chải gọn gàng, trên tay còn đeo một cái vòng vàng lớn.
Mat Mạt nhìn vê phía hộc tủ trong phòng bệnh, không có trái cây hay thực phẩm dinh dưỡng gì hết. Đến thăm bệnh nhân như thế này thật sự không thành tâm.
Ngô Mẫn vẫn đang nói chuyện, Hướng Húc Đông nhìn thấy Mạt Mạt ngoài cửa liền kích động, cho rằng Trang Triều Dương đã trở lại, liền gọi: "Mau vào đi."
Mạt Mạt đẩy cửa tiến vào, Hướng Húc Đông nhìn về phía sau Mạt Mạt, không nhìn thấy Trang Triều Dương, đáy mắt đầy vẻ thất vọng: "Nó vẫn chưa về à?”
Mạt Mạt đặt hộp cơm và trái cây lên tủ: "Chắc là sắp rồi, cỡ một vài ngày nữa thôi."
Hướng Húc Đông ho khan một tiếng: "Vậy tôi vẫn có thể chịu được." Bàn tay Mat Mat đang mở hộp cơm hơi dừng lại, lấy thìa và hộp cơm đặt trước mặt Hướng Húc Đông: "Tôi nấu cháo rau củ, ông ăn một chút đi."
Hướng Húc Đông bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, còn không ăn được thức ăn dầu mỡ nữa.
Hướng Húc Đông cầm lấy thìa, bàn tay run rẩy, An An cầm lấy thìa: "Ông nội Hướng, để cháu đút cho ông."
Hướng Húc Đông cười: "Được, được."
Ngô Mẫn hoàn toàn bị bỏ qua. Ngô Mẫn đánh giá Liên Mạt Mạt, bà ta chịu không ít thiệt thòi trong tay Liên Mạt Mạt, lần trước gặp mặt vội vàng nên chỉ nhìn thoáng qua, lần này nhìn lại thật kỹ.
Ngoại hình của Liên Mạt Mạt hoàn toàn thành thục, người càng ngày càng xinh đẹp, khí chất toàn thân cũng rất chói mắt. Bà ta không ngờ nhà bà ngoại của Liên Mạt Mạt lại có năng lực như vậy.
Bà ta biết những điều này cũng là Hướng Hoa nói, Ngô Mẫn mím môi, số mệnh của Trang Triều Dương đúng là tốt thật.
Thấy không ai để ý tới mình, Ngô Mẫn liền làm ầm lên, khóc lóc: "Tôi vẫn biết trong lòng ông trách tôi, tôi cũng là bị ép buộc thôi. Năm đó tôi chỉ là một phụ nữ, biết làm sao được chứ? Hơn nữa năm đó ly hôn cũng không chỉ có một mình tôi mà, ông sắp không xong rồi, để tôi chăm sóc ông mấy ngày không được sao? Để tôi được chuộc tội."
Hướng Húc Đông nuốt cháo trong miệng, ánh mắt nhìn Ngô Mẫn. Hướng Húc Đông hơi hoảng hốt, hinh nhu 6ng ta nhin thay me Trang Trieu Duong ngồi bên cạnh Ngô Mẫn.
Đôi mắt mẹ Trang Triều Dương vẫn luôn trong veo như vậy, nhìn ông ta tràn đầy tình cảm, vậy mà tại sao năm đó ông ta có thể sinh ra cảm giác ăn nhờ ở đậu, cảm giác bị đè nén đây?
Từ khi quen biết Ngô Mẫn, ông ta đã có cảm giác như vậy, tại sao năm đó ông ta lại nhìn không thấu tính toán của Ngô Mẫn đây?
Hướng Húc Đông đột nhiên nở nụ cười, đáng đời lắm, ông ta bị như thế này cũng là đáng đời.
Ngô Mẫn nắm khăn tay: "Ông cười cái gì vậy?"
Hướng Húc Đông: "Tôi thấy buồn cười bản thân mình thôi. Ngô Mẫn, chúng ta đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi. Bà có thể đến thăm lão già họm hẹm như tôi, chỉ đơn giản là nhớ thương tiền trong tay tôi thôi."
"Tôi không phải mà."
Hướng Húc Đông: "Tôi đã sống nửa đời người với bà, trước kia là không muốn so đo, không muốn nhìn rõ. Bây giờ tôi đã nhìn thấu rồi, bà là người tôi hiểu rõ nhất. Nếu tôi chỉ là một lão già họm hẹm không có gì, nhất định bà sẽ ước gì tôi chết sớm đi một chút. Bà có thể đến thăm tôi thế này, nhất định là Hướng Hoa đã nói gì đó cho bà biết. Bà quay về nói cho Hướng Hoa, tôi sẽ không cho nó tiền đâu."
Ngô Mẫn: "Hướng Hoa cũng là con trai của ông mà." Hướng Húc Đông xua tay: "Triêu Lộ và Triêu Dương mới là hai đứa con tôi nợ nhiều nhất, đáng tiếc tôi muốn bù đắp thì hai đứa chúng nó cũng không cần. Đứa cháu trai mà tôi quan tâm nhất cũng chết rồi, tôi nghĩ có để lại cho An An thì cũng chỉ mang đến phiền toái cho An An thôi. Tôi đã hạ quyết tâm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận