Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 152. Đóng cửa, thả Hướng Triều Dương! 2

Chương 152. Đóng cửa, thả Hướng Triều Dương! 2Chương 152. Đóng cửa, thả Hướng Triều Dương! 2
Đóng cửa, thả Hướng Triều Dương! 2
Liên Ái Quốc lúc này mới chú ý tới Hướng Triều Dương, có chút choáng váng: "Cháu nói nhà kia là của anh ta à?"
"Con bé này, cháu đừng có lừa chúng ta. Cả ngôi nhà lớn như vậy, làm sao một người nghèo làm lính mà có thể có được chứ, rõ ràng là của chủ nhiệm Hướng."
Mạt Mạt cạn lời, sao mà Hướng Triều Dương lại trở thành người nghèo làm lính được? Nếu như anh nghèo thì phỏng chừng cũng không còn ai giàu nữa, cũng không biết thím út tại sao lại có thể nhận định Hướng Triều Dương là người nghèo được.
Suy nghĩ của Liên Ái Quốc cũng giống như vậy, anh cả của ông ta lúc trước ở bộ đội, chức vị cũng không thấp, thế mà khi trở về không phải ngay cả nhà ở cũng không mua nổi đó sao: "Con bé này, chú không nói nhảm với cháu nữa, nhanh lấy chìa khóa ra đây."
Mạt Mạt dứt khoát trả lời: "Không có."
Liên Thu Hoa nhìn thẳng về phía Hướng Triều Dương, lại nhìn Liên Mat Mạt: "Mạt Mạt, em giữ chìa khóa để làm gì? Lần trước chị còn nhìn thấy em cùng với anh ta từ trong ngôi nhà đó đi ra, sẽ không phải là hai người làm chuyện xấu gì trong đó đấy chứ?" Sac mat Mat Mat tro nen lanh lung: "Lien Thu Hoa, nếu chị không thể quản tốt cái miệng của mình thì để cho tôi đến quản giúp chị. Đừng có chính mình làm chuyện xấu rồi lại dùng tâm tư dơ bẩn để nghĩ rằng người khác cũng giống mình. Để tôi giới thiệu cho chị, đây là Hướng Triều Dương, là bạn chiến đấu của anh trai tôi, nhờ tôi đến giúp quét dọn nhà cửa mà thôi. Đúng rồi, anh ấy còn có thêm một thân phận khác nữa, chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Hướng Hoa."
Trong mắt Hướng Triều Dương như có đầy mảnh băng, áp suất không khí trong nhà cũng lập tức giảm đi rất nhiều: "Nhà kia là của ông ngoại tôi, đó là họ Trang, không phải là họ Hướng. Mấy người trở về nói cho Hướng Húc Đông, đến chiều nay tôi sẽ trở về tìm ông ta, xem ông ta có còn muốn giữ lại cái mặt già nữa không hay vẫn còn muốn nhòm ngó đến ngôi nhà kia của tôi."
Hướng Triều Dương lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Liên Thu Hoa: "Vu khống quân nhân và người nhà quân nhân, cô đi theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến."
Liên Thu Hoa bị dọa sợ, kinh hoàng trốn ở sau lưng Liên Ái Quốc, bàn tay cũng run lẩy bẩy: "Tôi không đi đâu."
Liên Ái Quốc nghe nói đến cục cảnh sát, theo bản năng liền sợ hãi. Trong ý thức của ông ta, người nào phải vào cục cảnh sát chính là có tội, sẽ bị kết án, hai chân lập tức mềm nhũn: "Đồng chí, tôi không nói cái øì cả, không phải là tôi nói mà!" Liên Ai Quốc nói xong liên bước sang một bên, Liên Thu Hoa không dám tin nhìn cha mình. Mẫn Hoa cũng không dám tiến về phía con gái, lui về phía sau một bước, rất có ý tứ xóa sạch quan hệ.
Đáy mắt Mạt Mạt tràn đầy châm chọc, sự ích kỷ tự lợi đã phát huy đến mức tối đa trong nhà chú út rồi.
Liên Thu Hoa hận cha mẹ mình đến chết, cắn môi: "Tôi không nói gì cả, tôi thật sự không nói gì cả mà."
Khuôn mặt Hướng Triều Dương không chút thay đổi: "Cô không thừa nhận cũng vô dụng, trong nhà này cũng không chỉ có một mình tôi nghe được đâu."
Đầu óc Liên Thu Hoa lúc này vượt xa lúc bình thường, thế mà lại hiểu ý Hướng Triều Dương, nhìn về phía Mạt Mạt: "Mạt Mạt, là chị không biết giữ mồm giữ miệng, em buông tha cho chị đi, chị thật sự không dám nữa mà. Coi như chị cầu xin em đấy, chị sắp kết hôn rồi, không thể vào cục cảnh sát được."
Mạt Mạt biết Hướng Triều Dương đang hù dọa Liên Thu Hoa, tội vu khống là cần phải có chứng cớ, đây là anh đang ỷ vào Liên Thu Hoa cái gì cũng không hiểu.
Liên Thu Hoa thấy Mạt Mạt không tỏ thái độ gì, liền hung ác nhẫn tâm, đưa tay tát thẳng miệng mình: "Ai bảo miệng chị đê tiện này, cho chừa cái miệng tiện này."
Liên Thu Hoa xuống tay độc ác với mình nhưng Mạt Mạt vẫn không lên tiếng, Liên Thu Hoa cũng không dám dừng lại, cho đến khi mặt mũi cô ta sưng vù lên, Mạt Mạt mới khẽ nói: "Liên Thu Hoa, nếu như lại có lần tiếp theo, cũng không đơn giản như hôm nay đâu.”
Trong đáy mắt Liên Thu Hoa che giấu hận ý, che hai má: "Chị biết, chị biết rồi."
Mạt Mạt không thèm quan tâm Liên Thu Hoa có hận cô hay không, cho dù có nhìn thấy cũng coi như không nhìn thấy, cả nhà Liên Ái Quốc tuyệt vọng định rời đi.
Hướng Triều Dương nói: "Đứng lại."
Hai chân Liên Ái Quốc cũng run rẩy: "Có... có chuyện gì vậy?"
"Đừng quên chuyển lời của tôi cho Hướng Húc Đông."
Liên Ái Quốc kinh hồn bạt vía: "Chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời, nhất định chuyển lời."
Sau khi cả nhà Liên Ái Quốc rời đi, Hướng Triều Dương mới thu lại lệ khí của mình, cặp song sinh vọt tới, ánh mắt vô cùng sùng bái.
Thanh Nghĩa kích động thổ lộ: "Anh Triều Dương, anh thật lợi hại, sau này nếu cha bọn em còn phản đối anh và chị gái, bọn em nhất định sẽ đứng về phía anh."
Thanh Nhân cũng gật đầu: "Bọn em ủng hộ anh."
Mat Mạt: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận