Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 123. Tính tình Liên Mat Mat giống ai? 1

Chương 123. Tính tình Liên Mat Mat giống ai? 1Chương 123. Tính tình Liên Mat Mat giống ai? 1
Tính tình Liên Mạt Mạt giống ai? 1
Mạt Mạt ngồi bên cạnh mép giường, cúi đầu nhìn giày của mình, cố dặn lòng phải bình tĩnh, không thể hoảng hốt.
"Thư đâu rồi?" Liên Quốc Trung hỏi thẳng.
"Con cất rồi."
"Thư của Hướng Triều Dương phải không?"
Mạt Mạt đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cha, tại sao cha lại biết?"
"Con có một khoảng thời gian trở nên rất khác thường. Mẹ con nói là do Hướng Hoa lại dây dưa làm phiền con nên cha đã đi tìm Hướng Húc Đông. Ông ta liên tục cam đoan nói rằng không hề đến tìm, chỉ thiếu chút nữa là thê độc. Cha vừa nghĩ nếu không phải là Hướng Hoa, mà con lại không tiếp xúc với bạn nam nào hết, thời gian gần đây người duy nhất mà con tiếp xúc chính là Hướng Triều Dương."
Liên Quốc Trung dừng lại một chút, quan sát nét mặt của con gái mình. Kết quả là trên mặt con gái mình không hề thấy có cảm xúc gì, nghĩ thâm thật đáng tiếc, con bé này quá tỉnh ranh.
"Lúc mới đầu cha cho rằng là do con đến tuổi này, bắt đầu có một vài cảm xúc mơ hồ với Hướng Triều Dương. Đến khi sắp xếp mọi chuyện cho anh trai con thì lại thấy con trở lại bình thường, vậy nên cha cũng không để ở trong lòng nữa. Nhưng hôm nay thư đến, cha mới biết được cha đã đoán sai rồi, không phải là con có cảm xúc gì đó với Hướng Triều Dương mà là Hướng Triều Dương nhân cơ hội, có ý đồ với con gái của cha."
Nói đến cuối cùng, Liên Quốc Trung liền nghiến răng nghiến lợi. Ông ấy vừa nghĩ đến ngày đó ông ấy cho Hướng Triều Dương ở lại nhà mình cũng là vì Hướng Triều Dương liên tục nói rằng cậu ta không biết nấu cơm, một mình ở lại nhà ông ngoại, vậy nên ông ấy mới mềm lòng giữ cậu ta ở lại, nào ngờ đâu lại trúng bây của thằng nhóc này.
Thằng nhóc này căn bản chính là đang nhòm ngó con gái của ông, mà ông lại là người dẫn con sói này vào nhà, vậy ông có thể không tức giận được sao?
Mạt Mạt thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cha, cúi đầu làm đà điểu, dù sao cô cũng hạ quyết tâm rồi. Cho dù cha cô có hỏi cái gì cô cũng không nói, bởi vì trong lòng cô cũng đang rất rối loạn.
Bây giờ cô sẽ thừa nhận mối quan hệ này sao? Thực ra giữa hai người bọn họ cũng không có gì cả mà! Cứ chối bay chối biến, đẩy hết tất cả qua cho Hướng Triều Dương đi. Còn cô sẽ nhất quyết không mở miệng, bởi vì quả thật cô cũng đã động tâm với Hướng Triều Dương rồi.
Trong lòng Liên Quốc Trung vô cùng gấp gáp, cho dù ông ấy có nói cái gì thì con gái vẫn giữ thái độ trầm mặc như vậy, đây không phải là đang biểu thị rằng con bé cũng có một chút ý tứ với Hướng Triều Dương đấy sao? Ông chỉ cân tưởng tượng đến việc chính tay mình thả sói vào nhả, bắt đi đứa con gái bảo bối mà mình vất vả lắm mới nuôi lớn được, chỉ nghĩ đến đó thôi đã muốn lột da rút gân Hướng Triều Dương luôn rồi.
Nếu ông ấy cứng rắn nói không đồng ý, tức là không để ý đến cảm xúc của con gái mình. Nếu chẳng may có gì đó cực đoan, lại đem con gái đẩy về phía Hướng Triều Dương, vậy thì ông ấy cũng chỉ có thể ngồi đó mà khóc.
Liên Quốc Trung rất am hiểu cách dùng tình động tâm, dùng lý động não: "Con gái à, trước tiên chúng ta không nói về con người của Hướng Triều Dương, chỉ nói về gia đình của cậu ta cái đã. Con xem, có loạn không cớ chứ. Cho dù lúc này cậu ta không ở đây thì cũng không thể ngăn cản được bà mẹ kế dây dưa không ngớt, cái này thật sự rất phiền."
"Giống như Liên Thu Hoa vậy, thật sự là rất phiền." Rốt cuộc thì Mạt Mạt cũng chịu mở miệng.
Vẻ mặt Liên Quốc Trung không được tự nhiên lắm, quả thật Thu Hoa rất khiến cho người ta phải phiền lòng. Ông ấy ho khan một tiếng rồi lại nói tiếp: "Gia đình là một mặt, còn một mặt khác chính là con người của Hướng Triều Dương."
Liên Quốc Trung thấy con gái vẫn đang chăm chú lắng nghe, biết lời nói của ông đã thu hút cô rồi: "Hướng Triều Dương người này, cha nhìn không thấu, tâm tư quá thâm trầm, làm sao mà cha yên tâm với cậu ta cho được."
Nét mặt Mạt Mạt vô cùng cổ quái: "Con đoán là ông cố ngoại cũng đã nói những lời tương tự như thế này phải không?"
Liên Quốc Trung hắng giọng, ánh mắt có vẻ lang tránh: "Hướng Triều Dương làm sao có thể so sánh với cha được chứ? Cha rất chính trực đấy."
Trong lòng Mạt Mạt vẫn đang suy nghĩ về lá thư mà cô đang cất trong ngực. Cô còn không hiểu cha mình nữa sao, nói trắng ra, thứ nhất, cha cô tức giận là vì ông ấy luôn nghĩ mình là một cáo già, thế mà lại mắc bẫy của Hướng Triều Dương, đây là bị mất hết mặt mũi. Thứ hai, ông ghét bỏ hoàn cảnh gia đình của Hướng Triều Dương, không muốn cuộc sống sau này của cô không được thoải mái như vậy.
Về phần nói nhìn không thấu Hướng Triều Dương, đó chỉ là mấy lời vô nghĩa mà thôi, cô vẫn nhớ rõ cha mình đã mở miệng khen ngợi Hướng Triều Dương không ít lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận