Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 949. Đau 1

Chương 949. Đau 1Chương 949. Đau 1
Vẻ mặt của Ngô Giai Giai rất cấp bách, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Mạt Mạt, cô lui lại một bước, Ngô Giai Giai muốn nắm lấy quần cô, Bàng Linh kéo Ngô Giai Giai ra.
Mạt Mạt đen mặt, người nhà họ Ngô đều thích quỳ à? Chuyện này khiến Mạt Mạt nhớ đến năm đó Ngô Mẫn vẫn luôn làm như thế.
Ngô Giai Giai dùng hết sức lực liều mạng, chặn đường Mạt Mạt: "Tôi cầu xin cô, cầu xin cô nghe tôi nói hai câu, tôi van xin cô, tôi thực sự không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nghĩ đến cô."
Mạt Mạt im lặng, cô tự nhận là cô không phải thánh mẫu, sao Ngô Giai Giai lại cầu xin đến trên đầu cô rồi?
Mạt Mạt: "Cô tìm nhầm người rồi, tôi không thể giúp được cô, nếu như là án kiện hình sự thì nên đến tìm công an, nếu như tìm quan hệ thì nên đi tìm nhân tình hoặc là Tôn Nhuy, tôi không có bản lĩnh giúp cô."
Ngô Giai Giai vội vàng kêu to: "Cô có, nhất định có, tôi van xin cô, giúp tôi một chút."
Mạt Mạt nhìn những sinh viên xung quanh, nữa rồi, cô lại nổi tiếng rồi.
Mạt Mạt buồn phiền, sao chuyện gì cũng tới tìm cô vậy?
"Tôi thật sự không giúp được cô, cô nên đến tìm người có thể giúp cô."
Ngô Giai Giai dập đầu thùng thùng với Mạt Mạt, cô lo lắng vội vàng tránh ra, lạnh mặt: "Ngô Giai Giai, rốt cuộc cô muốn làm øì? Tôi không rảnh ở chỗ này dây dưa với cô, tôi còn phải đi học!"
Trên đầu Ngô Giai Giai đầy đất, cái trán dập đầu đã có chút rách, lần đầu tiên Mạt Mạt nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng lúng túng như vậy của Ngô Giai Giai, năm đó Cảnh Lượng đến, Ngô Giai Giai cũng không như thế này.
Mạt Mạt nhìn vào mắt Ngô Giai Giai, cô ta thật sự đang sợ hãi, đôi mắt sẽ không lừa được người, cả nửa ngày Ngô Giai Giai cũng không nói rõ được tình hình, như này là tâm trạng còn chưa bình tĩnh lại được.
Người nhà họ Ngô đều ích kỷ, Ngô Giai Giai vội như vậy, đây là liên quan tới cô ta.
Ngô Giai Giai sợ Liên Mạt Mạt mất kiên nhẫn, trán đau khiến cho cô ta bình tĩnh một chút, lau nước mắt qua loa, trên tay đều là bùn đất, cả khuôn mặt đều đã bị bôi lên.
Ngô Giai Giai ngăn Mạt Mạt lại: "Tôi không nên lấy thịt của con chó đã chết, cho là thịt ngon để bán, tôi không nghĩ tới, chó chết lại là vì bị hạ độc nên chết, tôi thật sự không biết, nếu như tôi biết, nhất định sẽ không nhặt, không phải tôi cố ý, tôi thật sự không cố ý."
Mạt Mạt nghe hiểu, Ngô Giai Giai ham tiết kiệm tiền, nhặt được con chó chết về, sau đó làm để bán: "Cho nên người ăn vào xảy ra chuyện rồi?”
Mặt Ngô Giai Giai đều đã lấm lem.
"Tôi thật sự không cố ý, tôi không nghĩ tới sẽ chết người, hu hu, tôi thật sự không biết, chết một cụ già, còn có mấy người lớn đang ở bệnh viện, hu hu."
Mạt Mạt sửng sốt, nghiêm trọng như vậy, người chết rồi hả? Thảo nào Ngô Giai Giai sợ đến mức này.
Bàng Linh là công an, híp mắt lại: "Cô là thủ phạm, vì sao không bị bắt lại, còn ở đây?"
Ngô Giai Giai biết không trốn thoát được, cô ta chạy không có tiền, cô ta nhất thời hoảng hồn, nghĩ đến Liên Mạt Mạt, Ngô Giai Giai khóc: "Bọn họ dẫn chồng tôi đi rồi, đúng lúc tôi đi mua đồ ăn, nghe thấy người xung quanh bàn tán nên tôi chạy."
Mạt Mạt ghét nhất là thương nhân bụng dạ độc ác: "Chuyện bây giờ cô phải làm là đến công an đầu thú, nên lấy tiền ra để trị liệu cho người ta, tranh thủ thì được xử lý khoan hồng."
Ngô Giai Giai liều mạng lắc đầu: "Không được, đã chết người rồi, tôi đi vào nhất định không ra được, tôi còn trẻ như vậy, tôi không thể đi vào, tôi còn hai đứa bé phải nuôi, không thể đi vào như thế, hu hu, Mạt Mạt, tôi biết, tôi đã tính toán với cô, nhắm vào cô, tôi xin lỗi, tôi chịu nhận lỗi, van xin cô, cô cứu tôi đi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận