Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 141. Hướng Triều Dương, nhà của anh sắp đổi chủ rồi! 1

Chương 141. Hướng Triều Dương, nhà của anh sắp đổi chủ rồi! 1Chương 141. Hướng Triều Dương, nhà của anh sắp đổi chủ rồi! 1
Hướng Triều Dương, nhà của anh sắp đổi chủ rồi! 1
Mẹ vẫn chưa trở về, Mạt Mạt không thể tự quyết định được: "Ông nội, chờ mẹ cháu về nhà rồi ông nói với mẹ cháu đi."
Mặc dù Liên Kiến Thiết không hài lòng với con dâu cả, nhưng chuyện của cháu trai út là ông ta cảm thấy thẹn với lương tâm. Nếu nói chuyện với con dâu cả thì ông ta thực sự không thể mở miệng được, nếu không thì sẽ không nói chuyện với cháu gái thế này.
"Được rồi, cháu đi nấu cơm đi, chú út của cháu sẽ không ở lại chỗ này đâu."
Liên Ái Quốc choáng váng, sao lại không giống như đã bàn bạc trước đó vậy: "Cha!"
"Đừng gọi cha nữa, tranh thủ trời chưa tối nhanh trở về đi, nếu không không có chỗ ở phải ngả lưng ra đất mà ngủ đấy."
Thấy ông nội đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy, Mạt Mạt vô cùng kinh ngạc, sau đó nghĩ lại thì cũng không thấy kỳ quái nữa, rốt cuộc thì ông nội vẫn áy náy với mẹ của cô.
Ông nội đến, Mạt Mạt hầm gà rừng để ăn. Điền Tình về nhà cũng không hỏi ông ấy vì sao lại đến, chỉ gọi mọi người ra ăn cơm, sắp xếp cho ông nội Liên nghỉ ngơi rồi bà cũng đi nghỉ.
Liên Kiến Thiết ngủ một mình trong phòng ngủ chính, nằm hút thuốc, trong lòng cảm thán. Mấy đứa con nhà con trai út thật sự không có cách nào so sánh với nhà con trai cả. Ông ta ngồi cả đêm cũng không có một đứa nhỏ nào đến hỏi ông ta đến làm øì, như vậy là trong lòng bọn chúng cũng hiểu rõ cả, nếu mấy đứa con nhà con trai út cũng hiểu chuyện như vậy thì tốt biết bao.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Liên Ái Quốc đã đến đón Liên Kiến Thiết đi, nhìn như vậy là biết dậy thật sớm di chặn người.
Điền Tình vừa dọn dẹp vừa nói: "Liên Thu Hoa lúc này đã được toại nguyện rồi đấy."
"Cho dù có toại nguyện thì cuộc sống cũng không dễ chịu đâu ạ, Ngô Mẫn cũng không phải là người hiền lành gì."
Điền Tình kéo tay Mat Mạt: "Cho nên con gái à, thanh niên tốt có rất nhiều, người ưu tú cũng không chỉ có một mình Hướng Triều Dương đâu. Không phải là mẹ không thừa nhận Hướng Triều Dương ưu tú, nhưng mà mẹ cũng không thể đồng ý được. Gia đình cậu ta quá loạn, mẹ kế cũng không phải là người hiền lành gì, ngoài ra còn có thêm Liên Thu Hoa nữa, cuộc sống sau này của con sẽ như thế nào đây?”
Mạt Mạt vừa nghĩ đến cuộc sống gà bay chó sủa sau này, đầu lại bắt đầu đau, nhưng há mồm cam đoan sẽ rời xa Hướng Triều Dương thì cô lại không thể mở miệng được.
Cũng may đồng nghiệp của Điền Tình gọi bà ấy đi làm, Mạt Mạt vội vàng thúc giục: "Mẹ, sắp trễ rồi đấy."
"Ôi chao, sắp đến giờ rồi à, mẹ đi trước đây."
Mạt Mạt chờ Điền Tình đi rồi, cau mày, sau đó lại giãn ra. Cô cứ lo lắng mấy chuyện không đâu như vậy làm gì, sau này cô sẽ là người nhà theo quân, hoàn toàn không có liên hệ gì với mấy người Liên Thu Hoa hết. A, không đúng, sao cô lại nghĩ đến chuyện người nhà theo quân chứ? Cô ghét kết hôn lắm mài
Liên Mạt Mạt mày quá vô dụng rồi đấy, không được, nhất định mày phải cứng rắn!
Đến buổi lao động ở trường học, Tiền Bảo Châu lại làm cho mọi người kinh ngạc. Tiền Bảo Châu không những không ghét bỏ bẩn thỉu mà còn không yếu đuối lười biếng, ngược lại cô ấy làm vừa nhanh vừa tỐt.
Triệu Tuệ kéo tay Mạt Mạt cười khúc khích: "Làm sao mấy người này biết được, Bảo Châu là do đào rau dại mà luyện ra chứ?"
Mạt Mạt nhìn Tiền Bảo Châu đang hăng hái làm việc, hiện tại nếu người nào không biết Tiền Bảo Châu thì nhất định không nhìn ra được bối cảnh gia đình của cô ấy.
Lúc nghỉ ngơi, Tiền Bảo Châu đến trước mặt Mạt Mạt khoe khoang: "Mạt Mạt, cậu thấy tôi làm được nhiều hơn cậu chưa?" "Rôi. Cậu giỏi thật đây.”
Tiền Bảo Châu lau tùy tiện lau mồ hôi: "Rốt cuộc thì cũng có một thứ tôi làm giỏi hơn cậu rồi, thật sự rất vui đấy."
Triệu Tuệ cười khúc khích: "Tiền Bảo Châu, cậu thật đúng là cố chấp."
"Hừ, Liên Mạt Mạt là mục tiêu cả đời của tôi, tôi sẽ không vì là chúng ta là bạn mà buông tha đâu."
Ánh mắt Mạt Mạt chợt lóe lên: "Có một cái mà cả đời này cậu đừng hòng đánh bại được tôi."
"Là cái gì?"
"Cái tên đấy, cậu nghe xem, tên của tôi dễ nghe đến cỡ nào. Còn nghe đến tên cậu xem, quê mùa hai lúa, Bảo Châu à, nghe giống như là nhà giàu mới nổi vậy"
Tiên Bảo Châu vốn rất tự hào về tên của mình, nhưng vừa so sánh lại thấy thật đúng là như vậy.
Mạt Mạt thấy Tiền Bảo Châu nhíu mày lại, hiệu quả đã đạt tới rồi, liền kéo tay Triệu Tuệ đi nhổ cỏ.
Triệu Tuệ khó hiểu: "Mạt Mạt, sao cậu lại đi so cái tên vậy? Cái này không giống cậu bình thường một chút nào."
"Tớ làm vậy là vì tốt cho cậu ấy thôi."
Mạt Mạt nói không đầu không đâu, Triệu Tuệ không hiểu lắm, nhưng thấy Mạt Mạt không muốn giải thích tiếp nên cô ấy chỉ có thể đè xuống sự nghi hoặc của mình. Lớp bọn họ làm nhanh nhất, ủy viên tổ chức còn cố ý khen ngợi Tiền Bảo Châu. Buổi chiều không có việc gì, trường học cho mọi người nghỉ nửa ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận