Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1656. -

Chương 1656. -Chương 1656. -
Mùa xuân là mùa dễ bị lây mấy bệnh truyền nhiễm, hơn nữa còn lâu hết bệnh, hai ông bà cụ Khâu cũng khó mà tránh khỏi, hai cụ lần lượt ốm phải vào bệnh viện, bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi, thông báo sức khỏe nguy kịch.
Mạt Mạt ngay lập tức đi tới đó, trong phòng bệnh và hành lang bệnh viện toàn là người với người, nhưng đa số đều thật lòng, Mạt Mạt tới rồi, cũng không có ai mặt nặng mày nhẹ với Mạt Mạt.
Đương nhiên quan trọng nhất là Mạt Mạt chỉ là con nuôi, còn chưa tới mức được chia tài sản của hai ông bà cụ.
Đừng thấy nhà họ Khâu rất đoàn kết, nhưng gia tộc lớn con cháu đông đúc, tâm tư cũng nhiều hơn, đặc biệt là cháu dâu sau này lấy về, tâm tư mưu tính cũng nhiều hơn.
Ông cụ Khâu và bà cụ Khâu có không ít nhà riêng, đồ cổ bây giờ đáng giá biết bao nhiêu, không có ai là không thích cả, có một số người nhòm ngó nó!
Trong lòng Mạt Mạt đều là hai ông bà cụ, đám trẻ con nhà Mạt Mạt vẫn chưa tới!
Nếu như Mạt Mạt đưa các con tới thì đám trẻ con nhất định sẽ khóc.
Trong lòng Mạt Mạt cũng không dễ chịu gì, lại phải bận rộn việc công ty, cả người tiều tụy đi không ít, mỗi người đều đang cầu nguyện, cầu cho hai ông bà cụ sống thêm được ngày nào hay ngày đó, nhưng trong lòng mỗi người đều biết, sống càng lâu thì hai ông bà cụ càng chịu khổ sở.
Mấy hôm sau Mạt Mạt lại tới bệnh viện, nói ra cũng trùng hợp, cụ ông lại không còn lẫn nữa, còn ngồi dậy ăn cháo, vui vẻ đợi các cháu trở về.
Nhưng mọi người không hề vui vẻ, đây chính là hồi quang phản chiếu, có người không chịu nổi len lén khóc ở ngoài hành lang, lúc đi vào phòng, hai mắt đỏ hoe.
Mạt Mạt là người cảm tính, nhìn cụ bà, nghĩ đến cụ bà tự tay dạy cô thêu, cụ bà còn dạy cô một số đạo lý làm người.
Kiếp trước Mạt Mạt không cho rằng mình giỏi giang ưu tú, kiếp trước cô chỉ là có chút thông minh, nhưng kiếp này, cô có thể tự tin nói ra mình là người ưu tú giỏi giang, sự giỏi giang của cô đều nhờ những người xung quanh dẫn dắt.
Mạt Mạt còn nhớ đến lúc cô vừa trở về, ấu trĩ, cố chấp, cũng hơi ích kỉ, thế giới của cô rất nhỏ, nhưng sau này đều là những trưởng bối yêu thương của cô dạy bảo cô, dần dần cô trở thành Liên Mat Mạt của ngày hôm nay.
Ông cụ Khâu nghiêm mặt,'Khóc thương cái gì đấy, người có sinh lão bệnh tử, đây là trạng thái tự nhiên, ta đã hơn tám mươi tuổi rồi, sống được đến tuổi này ta đã thấy đủ rồi, có biết bao nhiêu người không sống được đến tuổi này của ta, các con phải vui vẻ mới đúng." Lời ông cụ Khâu nói cũng đúng, tuổi thọ trung bình của thời đại này không cao như sau này, một mặt là dinh dưỡng không đủ, hơn nữa thời đại này việc gì cũng dựa vào sức người, cơ thể suy sụp, hơn nữa trình độ y tế cũng kém, đừng coi thường hai mươi mấy năm này, hai mươi mấy năm bất cứ ngành nào đều có thể nhanh chóng nhảy vọt.
Bà cụ Khâu vốn nằm ở giường bệnh bên cạnh, sau khi tỉnh lại không muốn tách ra khỏi cụ ông, nên đã hợp hai chiếc người lại làm một, bà cụ không rộng lượng được như ông cụ, nhìn con cháu trong phòng, trong mắt tràn ngập không nỡ.
Ông Khâu là con cả, lên tiếng đầu tiên, nói một cách đau xót: "Cha, bọn con về rồi."
Ông cụ Khâu khoát tay,'Không cần tốn công như thế, ở đâu cũng như nhau."
Ông Khâu há miệng, ông ấy từ nhỏ rất ít cãi lời cha, quyết định của cha ông ấy chỉ có thể ủng hộ.
Lúc này Khâu Văn Trạch trở về, trong tay cầm một cuốn sổ,"Cha, đây là sổ cha sai con về nhà lấy, con đem đến rồi ạ."
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên cuốn số đỏ, tất cả mọi người đều biết, đây là tất cả tài sản của ông cụ Khâu.
Mấy người Khâu Văn Trạch lúc kết hôn, ông cụ Khâu đã chia một phần rồi, còn thừa lại một chút mấy năm nay cũng lấy ra một phần, tài sản là thứ khách quan, huống hồ bên trong còn có một số của hồi môn chưa chia của cụ bà, đều là những món đồ trang sức tỉnh xảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận