Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1734. -

Chương 1734. -Chương 1734. -
Hiện tại phát triển, có người tiền vốn đã thành con số trên trời, tiền nhiều hơn, lợi ích nhiều, tính toán cũng nhiều.
Thật ra nếu như Mạt Mạt nghĩ, cô bé có thể dễ dàng bị bắt cóc như vậy, khó mà nói chính là người trong nhà làm, nói trắng ra vẫn là vấn đề lợi ích.
Mạt Mạt đã biết qua miệng Giai Giai, đứa nhỏ này là ở trong một gia đình lớn, rất nhiều người ở cùng một chỗ, phía trên có ông nội, có các chú các thím, cô bé là đứa bé gái duy nhất trong nhà, rất được chiều chuộng.
Hơn nữa cha của cô bé lại là anh cả, như vậy suy nghĩ một chút đã đầy đủ rồi.
Buổi tối Mạt Mạt vốn dĩ cho rằng cô bé sẽ tìm cô, kết quả cô bé lại nắm lấy Thất Cân không buông.
Thất Cân nghiêm mặt: "Ở cổ đại nam nữ bảy tuổi không thể ngồi cùng bàn."
Cô bé chớp mắt, mặc dù nghe không hiểu chút nào, nhưng chỉ vào mình: "Em bốn tuổi."
Mạt Mạt cười ha ha thành tiếng, Trang Triều Dương cũng vui vẻ, Thất Cân đen mặt, cậu bé biết, con bé này thông minh, giống như con cáo nhỏ, ừ, còn là một con cáo mập mạp.
Cuối cùng Thất Cân vẫn phải ở cùng một chỗ với cô bé, nửa đêm bị cô bé đè lên, nước miếng chảy xuống vai, Thất Cân là đứa hơi có bệnh thích sạch sẽ, sau đó vẻ mặt ghê tởm.
Cô bé lại giống như không có chuyện gì còn rất vui vẻ gọi anh, mỗi lần đều có thể nổ ra những câu rất tỉnh quái: "Anh ơi, tại sao anh phải cau mày, giống như ông cụ vậy, anh đẹp trai như vậy, nên cười nhiều một chút mới đúng, anh ơi, anh cười một cái đi"
Thất Cân đứng bật dậy, quay người định lên lầu, cô bé bụm miệng lại, ý là anh mà đi, em sẽ khóc cho anh xem.
Cả người Thất Cân cứng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mạt Mạt vẫn đang xem kịch, rốt cuộc hiểu rõ, ra là Thất Cân sợ bị dây dưa, sợ cô bé chơi xấu.
Mạt Mạt gõ một cái cô bé lập tức cười, hai mắt vẫn luôn chuyển động, hoàn toàn chính xác giống như con trai nói, con cáo nhỏ, ừm, con cáo nhỏ mập mạp.
Buổi trưa, công an tới, bảo mẫu đã lọt lưới, sau đó tìm được địa chỉ chính xác của cô bé, Mạt Mạt cũng lấy được số điện thoại.
Trang Triều Dương gọi tới, rất nhanh đưa điện thoại cho cô bé, cô bé ôm điện thoại, nghe thấy tiếng của mẹ, được rồi, lập tức khóc: "Hu hu, mẹ ơi, mẹ mau đến tìm con đi, hu hu, con nhớ mọi người rồi."
Sau đó mẹ của cô bé cuống lên, đau lòng chết mất: "Mẹ lập tức tới, lập tức tới."
Cuối cùng Mạt Mạt nhận lấy điện thoại, bên kia lại bày to sự cảm ta rôi cúp điện thoại.
Lúc này cô bé khóc thảm rồi, dỗ thế nào cũng không được, Mạt Mạt nhức đầu, mấy đứa bé nhà cô đêu không phải những đứa thích khóc, cô chưa bao giờ dỗ trẻ con khóc lóc, hôm nay coi như cảm nhận được sức mạnh, sức mạnh có chút lớn.
Cuối cùng Thất Cân đen mặt: "Còn khóc nữa, thì đừng nghĩ đến chuyện về nhà."
Cô bé ngưng khóc, ngơ ngác nhìn Thất Cân, sau đó oà lên khóc càng thảm hơn: "Em không muốn làm con dâu nuôi từ nhỏ, em không muốn làm con dâu nuôi từ nhỏ."
Mạt Mạt sửng sốt, sau đó cười ha ha thành tiếng, Trang Triều Dương cũng phun ngụm nước trà trong miệng ra.
Thất Cân day trán, hôm qua không nên để con nhóc này xem tivi, vừa hay xem được phim truyền hình cổ trang, chính là kể về con dâu nuôi từ nhỏ.
Thất Cân: "Ai muốn coi em như con dâu nuôi từ nhỏ, đừng khóc nữa."
"Anh không thích em, anh nhỏ chán ghét em, hu hu, hu hu
Dù sao Thất Cân nói cái gì, con bé cũng se có câu nào đó đợi Thất Cân, thằng bé nhịn gần chết, cảm thấy mình gặp khắc tinh rồi.
Cuối cùng cô bé cũng ngưng khóc, đầu Thất Cân đầy mồ hôi, cô bé cũng biết chuyện mình gây nên, sau đó ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Thất Cân, Thất Cân mảnh mai hơn chút, cô bé tròn vo đi theo phía sau, vô cùng có cảm giác vui mừng.
Mạt Mạt cảm thấy, trong nhà có thêm một cô bé, rất náo nhiệt, Mạt Mạt cũng đang nghĩ, giữ cô bé lại thì tốt biết bao nhiêu, Thất Cân cũng tươi tỉnh, đáng tiếc cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Buổi tối cha mẹ cô bé đến, Trang Triều Dương đến cửa đại viện đón người, hai vợ chồng biết con gái không sao, lúc cầm được địa chỉ mà choáng váng, chờ đến rồi, thật sự đang ở cửa đại viện chờ, còn cảm thấy không chân thực.
Lục Linh và Cát Minh đi vào đại viện, Cát Minh vẫn luôn nhìn Trang Triều Dương, còn có khí thế hơn so với mấy ông cụ trong nhà, nuốt một ngụm nước miếng, con gái còn có vận may này.
Chờ đến khi nhìn thấy căn nhà đơn độc, tim đã sắp nhảy ra, Trang Triều Dương nói: "Đứa nhỏ đang Ở trong nhà!"
Giai Giai thấy cha mẹ, đã mở cửa vọt ra, Lục Linh vừa khóc vừa ôm lấy con gái, nhìn trái nhìn phải, con gái vẫn khoẻ, cô ấy an tâm rồi.
Mạt Mạt đứng ở cửa ra vào, bảo người ta nhanh đi vào, chờ tất cả đều đã vào phòng, Giai Giai ngồi bất động trong lòng mẹ.
Cát Minh đứng dậy, cúi đầu với Mạt Mạt và Trang Triều Dương: "Chúng tôi vô cùng cảm tạ hai người, nếu không phải là hai người, còn không biết đứa nhỏ bị đưa tới nơi nào."
Lục Linh cũng bế Giai Giai đứng dậy, Mạt Mạt vội vàng ngăn cản: "Chúng tôi chỉ là nhặt được Giai Giai, thật sự không phải công lao của chúng tôi, tất cả đều là do Giai Giai nhanh trí, cô bé thông minh, tự mình chạy thoát."
Lục Linh thật sự không biết, trong điện thoại cũng không nói, thế mới biết con gái lợi hại, sờ lên tóc con gái, cha chồng dạy tốt, thảo nào được người khác xưng là con cáo già, sau này nhất định phải càng thêm tôn kính cha chồng mới được.
Giai Giai kéo tay mẹ, chỉ vào Thất Cân: "Anh nhỏ, anh nhỏ dẫn con về, mẹ ơi, con thích anh nhỏ."
Lục Linh lúng túng, người nhà này Lục Linh cũng sợ hãi, nhà bọn họ cũng coi như là có mặt mũi ở thành phố P, nhưng cô ấy vừa vào cửa đã nhận ra Liên Mạt Mạt, đó là người cùng cấp độ với cha chồng, cha chồng cũng phải khen ngợi người ta, lại nhìn người đàn ông chủ nhà, mặc dù nói năng thận trọng, nhưng có khí thết
Nhà như vậy, cô ấy cũng không dám nói thêm lời nào, sớm biết vậy, chờ cha chồng đi cùng là tốt rồi, lần này là gặp mặt cùng cấp đội
Mạt Mạt vô cùng thích Giai Giai nhanh trí, nhưng có mẹ người ta ở đây, cô cũng ngại ôm.
Mạt Mạt nhìn thời gian: "Hai người vừa đến chắc ăn cơm hải Tôi đi nấu chút cơm, lát nữa ăn cơm."
Lục Linh nghi ngờ mình nghe lầm, người phụ nữ mạnh mẽ tự nấu cơm, Cát Minh thì là đầu quân qua sùng bái Trang Triều Dương, lợi hại!
Khoé miệng Trang Triều Dương giật giật, nếu không có bọn họ ở đây, can phải có người tiếp đãi, anh cũng đi nấu cơm đấy có được không?
Lục Linh cũng ngại ăn cơm Liên Mạt Mạt nấu, người ta đã cứu được con gái của cô ấy, bọn họ làm sao còn có mặt mũi mà ăn cơm chứ
Cát Minh nói: "Tôi mời khách, ra ngoài ăn đi, cảm tạ mọi người đã cứu được Giai Giai."
Mạt Mạt: "Không cần phiền phức, trong nhà đã có sẵn"
Được rồi, chủ yếu là Mạt Mạt thật sự không muốn di chuyển, bên ngoài gió nổi lên rồi, như này là trời sắp mưa.
Cát Minh không biết nên làm gì bây giờ, nhìn về phía Lục Linh, Lục Linh đặt con gái xuống: "Tôi đi nấu cơm! Nếm thử tài nấu nướng của tôi."
Mạt Mạt cười: "Được, tôi giúp cô."
Lục Linh thật sự muốn ngỏ ý cảm ơn, cô ấy nấu đều là những món sở trường, Mạt Mạt cũng không dám để cho khách làmhết, nếu không phải sợ hai người này không được tự nhiên, Mạt Mạt cũng không cần Lục Linh nhúng tay vào.
Mạt Mạt cũng làm mấy món ăn, Lục Linh cũng thấy rồi, đây mới là người lên được phòng khách xuống được nhà bếp!
Mạt Mạt lại thu hoạch được một người mê muội mình, cả quá trình Mạt Mạt nói gì, Lục Linh cũng nghe.
Lúc ăn cơm, bên ngoài trời đã mưa to, trong lòng hai vợ chong Cát Minh đây bể tắc, nếu như đổi lại là gia đình giống như bọn họ, bọn họ rất biết cảm tạ như thế nào, đưa tiền, nhận thân đều được.
Chỉ sợ như thế này, bọn họ không biết làm sao cảm tạ, đưa tiền, người ta không thiếu, nhận thân, hình như là bọn họ được lợi, bây giờ thì nên nói cái gì!
Vốn dĩ muốn đến quán rượu đợi cha già đến, kết quả vừa hay rất tốt, ông trời cũng không giúp bọn họ, bên ngoài còn đang mưa, mưa càng lúc càng lớn.
Hai vợ chồng muốn đi, cũng không đi được, Giai Giai lại càng không muốn đi, được rồi, hai vợ chồng đỏ mặt, ở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận