Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 299. -

Chuong 299. -Chuong 299. -
Mat Mạt nghiêng đầu nhìn: "Chu Dịch?"
Chu Dịch để cặp sách ở trên đùi, cười nói: "Hiếm khi em còn nhớ anh."
Mạt Mạt có chút xấu hổ, hai năm qua mỗi lần Chu Dịch đến nhà cô thì cô đều trốn ở nhà Tiền Y Y, khi Chu Dịch đi cô mới về nhà, cho dù có ngu ngốc cũng biết thái độ của cô.
Mạt Mạt cười khan: "Sao lại không nhớ chứ."
Chu Dịch đánh giá Mạt Mạt qua khoé mắt, thấy cô ngày càng xinh đẹp, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi người phụ nữ này sẽ là vợ của anh ấy.
Năm đó không phải anh ấy không muốn làm gì, nói chuyện với Trang Triều Dương xong liền về nhà, không ngờ cha anh ấy bị chuyển đi, ông nội cũng gọi điện thoại tới. Sau này có thể khiêm tốn thì khiêm tốn, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cả nhà họ có vượt qua được hay không là phụ thuộc vào năm 1966 đến năm 1967.
Cho dù có bao nhiêu ý tưởng, không cam tâm đến đâu thì anh ấy cũng chỉ có thể từ bỏ ý định và ngoan ngoãn quay về Bình Trấn. Những ngày nghỉ lễ anh ấy sẽ về Dương Thành thăm nhà, nhưng lần nào cô cũng không có ở đó.
Đến nay đã là năm 1968. gia đình họ bình an vô sự, cha anh cũng phát triển tốt. Tuy rằng ông nội lúc ẩn lúc lui, nhưng dù sao sức lực của ông vẫn còn, anh không cân phải thận trọng như vậy nữa. Khi nhìn thấy Mạt Mạt, tâm tư bị đè nén đã hơi sống lại.
Chu Dịch cố ý hỏi: "Đến Bình Trấn làm việc à?"
Mạt Mạt lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, cười ngọt ngào: "Em sắp kết hôn nên đến trang hoàng nhà mới, khi kết hôn em nhất định sẽ mời anh Chu."
Chu Dịch sửng sốt, không từ bỏ ý định: "Đăng ký kết hôn chưa?"
"Vâng, tất nhiên là đăng ký rồi ạ. Mẹ em nói hôn nhân trong quân đội được bảo vệ nên phải có giấy chứng nhận."
Trong lời nói của Mạt Mạt có ẩn ý, đương nhiên Chu Dịch hiểu được.
Anh ấy cười khổ: "Con bé này, em thật sự không cho bất kỳ ai cơ hội nào cả, điều này hoàn toàn khiến anh từ bỏiI"
Mạt Mạt chớp mắt: "Chủ tịch nói những người yêu nhau mà không phải để kết hôn đều là lưu manh, em không muốn làm nữ lưu manh."
Chu Dịch bật cười: "Anh không nói lại em, em thực sự không hối hận khi chọn cậu ấy? Thực ra anh cảm thấy chúng phù hợp hơn?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Cho dù không có Trang Triều Dương thì chúng ta cũng không phù hợp, chúng ta có những tư tưởng và quan niệm khác nhau. Anh không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn, trong trái tim anh, sự nghiệp sẽ luôn ở trên tất cả mọi thứ khác, điều này không phải là điều em muốn." Còn có một chuyện mà cô chưa nói, tham vọng của Chu Dịch thật đáng sợ, tham vọng này có thể khiến anh ấy trở thành một người giống như yêu ma.
Chu Dịch thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào Mạt Mạt, sau đó đột nhiên mỉm cười: "Chúng ta thực sự không thích hợp, em quá thông minh, thông minh đến mức khiến anh phải đề phòng."
Đây là lời thật lòng của Chu Dịch, anh vốn cho rằng cô không muốn Trang Triều Dương hiểu lầm nên tránh mặt anh, kết quả là ngay từ đầu anh đã sai, cô có thể đã nhìn thấu bản chất của anh ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy mình.
Một người vợ như vậy sẽ khiến anh cảm thấy bất an, anh cười nói: "Anh đột nhiên rất ngưỡng mộ Trang Triều Dương."
Niềm hạnh phúc thoáng qua mặt mày của Mạt Mạt: "Anh ấy là người tốt nhất."
Chu Dịch sửng sốt, hơi ngẩn ngơ, anh không hiểu lắm, tình cảm thật sự quan trọng đến thế sao? Sau đó ánh mắt anh trở nên kiên định, anh không cần, cười nói: "Hẹn rồi nhé, lúc kết hôn nhất định phải mời anh, anh là anh Chu của em đấy."
Mat Mạt hào phóng đáp lại: “Vâng.”
Sau đó Mạt Mạt hỏi: "Chú Chu và dì Thẩm bây giờ thế nào rồi?"
Chu Dịch đáp: "Khá tốt, kiến thiết không tồi, đã được thăng cấp từ phụ tá lên chính thức." "Anh không định đến đó sao?”
Chu Dịch lắc đầu: "Anh đã làm việc chăm chỉ ở đây hai năm, tất cả mạng lưới quan hệ của anh đều ở đây nên anh sẽ không rời đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận